Tắm rửa xong, Tang Trĩ ngồi lại chỗ ban nãy loay hoay kiểm tra máy ảnh một hồi. Cô gửi tấm ảnh selfie của Đoàn Gia Hứa kia vào máy tính của mình, tạo một thư mục mới rồi chuyển nó qua.
Lại lấy tấm ảnh đợt trước chụp được ở nhà Đoàn Gia Hứa chuyển vào thư mục mới luôn.
Cô nghĩ nghĩ, lên máy tính đăng nhập vào QQ, vào trong mục album ảnh riêng tư, chọn tấm ảnh mà cô từng chụp trộm Đoàn Gia Hứa.
Ba tấm ảnh có màu sắc và độ phân giải không hề giống nhau.
Đặt chúng ở cạnh nhau, lại mang đến một cảm giác thời gian trôi qua rất rõ ràng.
Tang Trĩ kinh ngạc nhìn một hồi lâu, đột nhiên nhớ đến năm lớp mười hai.
Khoảng thời gian đó, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên rất kém, môn vật lý từ trước đến nay thi vẫn rất tốt lại thường xuyên xảy ra một số sai lầm cơ bản, thành tích cuối năm thẳng tắp rơi hẳn xuống, trong xếp hạng toàn khối rớt khỏi top mười.
Ngày nhận được món quà mà Đoàn Gia Hứa tặng nhân dịp trưởng thành, thành tích thi thử của toàn Nam Vu cũng đồng thời tung ra.
Trong những bài kiểm tra của năm lớp mười hai, thì đấy là lần thi kém nhất của cô.
Cũng vì vậy mà sau tiết tự học kết thúc.
Cô bị cô giáo gọi đến nói chuyện riêng.
Chủ nhiệm lớp cũng có chú ý đến chuyện của cô và nam sinh của ban thể dục kia. Vậy nên thành tích của cô vừa kém một chút đã cảm thấy nguyên nhân là vì yêu đương, mới ảnh hưởng đến thành tích thế này.
Sau một hồi trao đổi với cô, bấy giờ bà nói chuyện cũng không còn kiêng nể mặt mũi gì nữa.
Tang Trĩ yên lặng nghe bà dạy dỗ, cũng chỉ lặp lại một câu ‘em không yêu đương’, sau đó trở về lớp cầm cặp sách lên đi về nhà.
Tính ra thì một tuần của lớp mười hai cũng chỉ được nghỉ có nửa ngày.
Chiều thứ bảy sau khi tan học, hôm sau vẫn phải về trường tiếp tục buổi tự học tối. Nhưng hầu như các học sinh đều xuất phát từ nhà vào giữa trưa, buổi chiều vừa vặn đến trường học.
Ngày hôm ấy cô về nhà đúng lúc chính là sinh nhật cô.
Lê Bình và Tang Vinh ở nhà bếp nấu ăn.
Có lẽ vì là sinh nhật cô nên hiếm khi có được hôm Tang Diên cũng ở nhà, ngồi trên ghế sa-lon xem TV. Thấy cô về nhà cũng chỉ hất cằm nhàn nhạt nói: “Đoàn Gia Hứa gửi chuyển phát nhanh cho em, đặt ở trong phòng em đấy.”
Tang Trĩ gật đầu, yên lặng đi về phòng mình.
Cô đóng cửa lại, đặt cặp sách lên bàn, tròn mắt nhìn kiện hàng được gửi chuyển phát nhanh trên bàn. Sau đó, chậm chạp mở hộp ra.
Bên trong là một bộ trang điểm, còn có thêm một cái thiệp chúc mừng đi kèm.
Tang Trĩ mở thiệp ra xem.
Chữ viết lưu loát lại mạnh mẽ của người đàn ông, chỉ viết một dòng.
——Chúc bé Tiểu Tang cả năm hạnh phúc.
Tất cả mọi cảm xúc đều xông lên.
Áp lực mà lớp mười hai mang đến, những lời chỉ trích vô lý của giáo viên, cùng với cảm giác tủi thân khó có thể ức chế được.
Tang Trĩ nhìn chuyên chú vào câu viết này, hốc mắt dần đỏ lên, một lúc lâu sau, trong cổ họng nhịn không được phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó nước mắt không khống chế nổi đồng loạt rơi xuống.
Cảm thấy khó khăn đến cực hạn.
Cô không dám để cho bất cứ ai nghe thấy, ngồi xổm trên mặt đất, dùng hết sức lực để kìm chế tiếng khóc, toàn thân đều run lên bần bật, sau đó nấc liên tục mấy cái liền.
Dường như không thể thở nổi.
Trong khoảng khắc ấy.
Tang Trĩ rõ ràng ý thức được, thật sự trưởng thành là một loại cảm thụ như thế nào.
Đó là, không dám tùy ý khóc lớn, vì sợ kể ra sẽ cảm thấy xấu hổ.
Đó là, không dám tùy hứng tiếp tục xem nó như chuyện cơm bữa thường ngày, cũng hiểu rõ được cái gì nên làm cái gì không.
Đó là, không dám tiếp tục ảo tưởng phong phú, không dám tiếp tục cho rằng cổ tích sẽ xuất hiện trong cuộc sống, để rồi tháng ngày sau này lại trở nên quy cũ mà nhạt nhẽo.
Trưởng thành là một chuyện, vốn không đáng để mong chờ.
***
Điện thoại vang lên một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tang Trĩ. Cô lấy lại tinh thần chớp chớp mắt, cầm điện thoại lên nhìn.
——-Người theo đuổi gửi đến một tin nhắn. Tang Trĩ ấn mở.
Người theo đuổi:【 Ngày mài có rảnh không?】
Tang Trĩ suy nghĩ:【 Không.】
Người theo đuổi:【 Ngày mốt thì sao?】
Tang Trĩ:【 Cũng không nốt.】
Người theo đuổi:【 Ngày kia?】
Tang Trĩ:【 Không luôn.】
Người theo đuổi:【 Ban đêm cũng không rãnh?】
Thấy vậy, Tang Trĩ mở thời khoá biểu ra xem, lại đáp:【 Tối thứ tư không có lớp.】
Người theo đuổi: 【 Thật khéo.】
Người theo đuổi: 【 Anh cũng vừa rảnh.】
Tang Trĩ: 【 Nhưng em phải làm bài tập.】
Người theo đuổi: 【 Anh làm với em?】
Tang Trĩ cong cong khóe môi, đáp lại ‘Được’, nhưng nhanh chóng xóa đi, thận trọng trả lời ‘Để nói sau đi’. Cô đặt điện thoại xuống đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó về giường.
Đến thời gian tắt đèn, mọi người trong ký túc xá đều đã lên giường.
Chỉ còn lại ánh sáng loe lói từ màn hình điện thoại.
Cô và Đoàn Gia Hứa lại trò chuyện một lát, bất tri bất giác liền ngủ quên. Có lẽ đợi mãi vẫn không thấy cô hồi âm, một lúc lâu sau, màn hình lại sáng lên.
Người theo đuổi: 【 Ngủ ngon nhé.】
Trên điện thoại hiển thị thời gian, đã qua mười hai giờ, nghênh đón một ngày mới.
Tang Trĩ tạm biệt tuổi mười tám.
Vào năm cô muồi chín tuổi, nhặt lại được mộng tưởng của năm mười ba.
Nhưng đuổi kịp nó rồi thì lại thấy không giống lắm.
Lần trước là vô vọng.
Mà lần này, lại có thể thực hiện được.
***
Hôm sau, tiết học buổi sáng kết thúc.
Tang Trĩ và bạn cùng phòng cùng nhau đi đến căn-teen trường, nghe mấy cô ấy trò chuyện rôm rả: “Mình đọc tin nhắn trong group khoa, thấy gần đây trường học đang muốn tổ chức cuộc thi nghệ thuật truyền thông lần thứ năm, các cậu có muốn tham gia không?”
Uông Nhược Lan: “Có phải là theo tổ đội không?”
Ninh Vi: “Ừm, một đội không được quá sáu người.”
Ngu Tâm: “Khoa khác cũng có thể tham gia sao?”
Ninh Vi: “Đúng vậy đó, lần thi này trong phạm vi toàn trường.”
Uông Nhược Lan: “Các cậu có muốn tham gia không?”
Ngu Tâm tỏ ra không hứng thú với nó lắm: “Tính mình lười lắm.”
“Để mình xem thử,” Tang Trĩ lấy điện thoại di động ra, vào trong nhóm khoa đọc, “Tác phẩm dùng để dự thi bao gồm, phim ngắn anime, phim điện ảnh, thiết kế trò chơi, thiết kế tương tác,…”
Ninh Vi: “Phim ngắn anime xem ra khá tốt đó, chủ đề là gì vậy?”
“Có mấy chủ đề, kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập đại học Nghi Hà, tuyên truyền phong tục và văn hóa của đại học Nghi Hà.” Tang Trĩ mở ra, lại quét mắt nhìn: “Thiết kế trò chơi thì không cần phải phù hợp với chủ đề này lắm đâu.”
Uông Nhược Lan: “Nhưng nếu làm thiết kế trò chơi, vậy thì có cần phải tìm một người trong khoa công nghệ thông tin tạo đội không vậy?”
Ninh Vi: “Chắc không cần đâu, nhưng trước cứ đi hỏi thầy cô thử đã.”
Uông Nhược Lan: “Cái này tham gia thế nào?”
Tang Trĩ: “Trước tiên cần tìm thầy cô hướng dẫn, sau đó tạo đội báo danh.”
Ngu Tâm: “Các cậu đều muốn tham gia đấy à?”
Uông Nhược Lan: “Mình hỏi thử xem, thật sự thì mình khá lười.”
Mấy người lại nói thêm mấy câu về chủ đề này, sau đó nhanh chóng tự nhiên dời sang một đề tài khác tiếp tục tám nhảm.
Tang Trĩ chắc chắn tham gia thi đấu liền có thái độ nghiêm túc, vừa lúc nghe được trong lớp chuyên ngành của cô có học trưởng Lương Tuấn cũng có ý định tham gia, cô nói với anh ta một tiếng rồi hai người tạo đội.
Lại thêm Ninh Vi, một người bạn của Lương Tuấn và một nữ sinh cùng lớp nữa.
Năm người cứ vậy tạo thành một đội.
Chiếu theo thời gian của mọi người trong đội, Lương Tuấn quyết định họp vào tối thứ tư, năm người sẽ cùng nhau ăn tối, thuận tiện bàn về chuyện xây dựng tác phẩm dự thi. Vậy nên chuyện ăn cơm trước đó đã hứa với Đoàn Gia Hứa, cứ như vậy bị đem đi ngâm giấm.
Biết cô có chuyện phải làm nên Đoàn Gia Hứa cũng không nhiều lời, chỉ nói với cô hẹn lại vào cuối tuần.
Cuộc thi này từ lúc báo danh cho đến khi tung ra tác phẩm là gần hai tháng.
Trong đội đã xác định xong chủ đề, cũng đã tìm được giảng viên hướng dẫn, định làm một phim ngắn anime. Về ý tưởng sáng tạo, nhất thời vẫn không có ý tưởng mới, không quyết định được.
Thảo luận một hồi thì trong đội có người có lớp, Lương Tuấn cũng không lãng phí thời gian của mọi người nữa, phân công việc cho mọi người xong thì để tất cả về ngẫm nghĩ lại.
Ninh Vi không về ký túc xá chung với cô, sau khi tan họp liền đi tìm bạn trai của cô ấy.
Tang Trĩ đưa mắt nhìn thời gian, vừa hơn tám giờ ba mươi nên cũng xem như là khá sớm. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, chầm chậm gửi cho Đoàn Gia Hứa một tin nhắn wechat: 【Anh đang làm gì vậy?】
Người theo đuổi: 【Tăng ca.】
Tang Trĩ: 【Vâng.】
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại đến, hỏi: “Rảnh rồi sao?”
“Mới họp xong,” Tang Trĩ nói, “Công việc này của anh luôn tăng ca sao?”
“Không có chuyện gì để làm nên tăng ca thôi.” Thanh âm của Đoàn Gia Hứa mang theo tiếng cười thản nhiên, “Em mà có thời gian rảnh, vậy anh sẽ tan làm liền.”
***
Nghi Hà dạo này cũng đã ấm lên, nhưng đến ban đêm nhiệt độ vẫn mang theo một chút lạnh lẽo. Tang Trĩ nhét một tay vào trong túi áo, đá đá mấy viên đá nhỏ trước mặt, nhắc nhở: “Bây giờ cũng đã tám giờ rưỡi rồi.”
Đoàn Gia Hứa: “Ký túc xá có gác cổng không?”
Tang Trĩ: “Có.”
“Mấy giờ?”
“Mười hai giờ.”
“Vậy thì không phải còn những ba tiếng rưỡi sao?”
“Vâng.” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Nhưng em cũng không thể về muộn như vậy.”
Đầu dây bên kia của Đoàn Gia Hứa vang lên tiếng lạch cạch xột xoạt, anh vẫn ung dung nói: “Dẫn em đi ăn khuya, xong rồi sẽ đưa em về lại ký túc xá, được không?”
Tang Trĩ suy tính vài giây: “Ăn cái gì?”
Đoàn Gia Hứa: “Em muốn ăn gì?”
Tang Trĩ: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vậy đợi anh đến hãy quyết định, em tìm chỗ nào đấy ngồi nghỉ đi,” Đoàn Gia Hứa nói, “Bây giờ anh lái xe đến.”
Đoàn Gia Hứa đi vào bãi đỗ xe tìm đến xe của mình, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Khương Dĩnh đã mấy tháng không gặp. Mắt anh giật giật, quét mắt nhìn cô ta rồi lập tức dời đi.
Nhìn thấy anh, Khương Dĩnh đi đến đứng trước xe của anh. Cô ta lấy ví tiền trong túi xách, đảo ngược ví tiền xuống dưới, nghiêm túc nói: “Em không có tiền xài.”
Đoàn Gia Hứa mở khóa, lên xe.
Khương Dĩnh đứng yên tại chỗ không động đậy, nhìn chòng chọc vào anh đang ngồi bên ghế lái, nói bằng giọng rất đương nhiên: “Anh cho em tiền xài đi.”
“…”
Trầm mặc vài giây.
“Đoàn Gia Hứa, có phải anh thật sự có bạn gái rồi không?” Khương Dĩnh lại chủ động nói chuyện, “Là cô gái ở tiệm lẩu lần trước sao? Quả nhiên vẫn là sinh viên dễ lừa gạt nhất nhỉ.”
Đoàn Gia Hứa cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn mà Tang Trĩ gửi đến cho anh.
Khương Dĩnh lại thuận miệng nói: “Em đã nói với mọi người rồi, anh muốn cưới em, em cũng đã nói chuyện với mẹ em rồi, bà ấy đồng ý rồi.”
“…”
“Anh đừng nghĩ đến chuyện đi tìm người phụ nữ khác, em và anh cả đời này sẽ không giải quyết được hết đâu. Anh rõ ràng biết từ cấp hai em đã thích anh rồi,” Khương Dĩnh chỉ tay vào người anh, đỏ mắt nói, “Anh còn dám đi tìm bạn gái! Anh dám!”
Nghe cô ta nói thế, Đoàn Gia Hứa nâng mắt lên.
Anh lại nhớ tới những năm cấp hai.
So với ngày đó, người phụ nữ trước mắt đã bớt đi vẻ ngây thơ, trở nên thành thục hơn, mang theo sự chững chạc trưởng thành. Nhưng dáng vẻ của cô ta lại dường như không có bất cứ biến hóa nào.
Vẫn cuồng loạn như trước, mang theo đầy sự hận thù.
Cô ta ở trước mặt bất cứ kẻ nào cũng sẽ chỉ trích anh, nói anh là con trai của tội phạm gϊếŧ người. Mỗi lần nhìn thấy anh, luôn luôn là kích động cùng phẫn nộ, trong mắt đều chất chứa oán niệm, phảng phất cứ như anh giống với Đoàn Chí Thành vậy.
Nghiêm trọng nhất là có một lần, cô ta đứng cùng anh ở đầu bậc thang lầu hai, đẩy thẳng anh xuống dưới. Nhìn cảnh thái dương của anh chảy đầy máu, cô ta không chút bất an, ngược lại còn lộ ra nụ cười vặn vẹo kinh tởm.
“Ba cậu đυ.ng chết ba tôi, vậy nên cậu cũng chết đi.”
***
Đoàn Gia Hứa chậm rãi đóng cửa xe lại, cong khóe môi: “Tôi nói một chuyện cho cô biết.”
Khương Dĩnh gắt gao nhìn thẳng vào anh.
“Chuyện này nếu cô vẫn cảm thấy không muốn chấm dứt, vậy cô đi kiếm Đoàn Chí Thành.” Cảm xúc trên mặt Đoàn Gia Hứa rất nhạt, không chút gợn sóng nói tiếp, “Cô muốn ông ta cưới cô, làm mẹ kế của tôi, tôi đây không chút ý kiến nào cả.”
Khương Dĩnh bị lời này của anh làm cho buồn nôn, lập tức đi đến cạnh cửa xe, tức giận nói: “Tôi nhổ vào! Con mẹ anh!”
Một giây sau.
Đoàn Gia Hứa khởi động xe, giọng điệu mềm mại nói: “Vậy thì chúc cô tân hôn vui vẻ.”