Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

ᐯụиɠ Ŧяộm Không Thể Giấu

Chương 56: Mất mạng

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 56: MẤT MẠNG

Đầu dây bên kia, Tiền Phi hoàn toàn câm nín. Qua một lúc lâu, anh ta mới tìm lại được giọng nói, dường như không thể tin được, lại giống như đang kìm nén lửa giận, cũng thu lại mấy phần hả hê trên nỗi đau của người khác: “Cậu rốt cuộc có còn là người hay không?”

Giọng điệu Đoàn Gia Hứa vẫn ôn nhuận như thế: “Cậu chính là đại công thần đấy.”

“...”

“Mình sẽ không quên công lao của cậu đâu.” Đoàn Gia Hứa nói rất chậm, tỏ vẻ cực kì đoan chính, “Nếu thế thì chẳng khác nào kẻ phản bội cả. Cậu thấy có đúng không?”

“Cút con mẹ cậu đi!” Năng lực đổi trắng thay đen của đối phương làm Tiền Phi tức đến bật cười, “Nếu cậu nói sớm là Tang Trĩ, thì còn lâu tôi mới giúp cậu.”

“Ừm.” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Nếu không có cậu, mình thực sự không dám mơ có thể thành công.”

“...”

“Sau này trước mặt anh vợ mình sẽ tận lực cảm ơn cậu.”

“...”

Bên kia đầu dây, Tiền Phi lập tức cúp máy.

Vừa liếc xuống màn hình đã thấy tin nhắn Wechat Tang Diên gửi.

Tang Diên: [Đoàn Gia Hứa sao rồi? Cậu ấy nhờ cậu giúp theo đuổi người ta à?”]

Tang Diên: [Được đấy!]

Tiền Phi: ...

Tang Diên: [Sao cậu ta không nhờ tôi giúp nhỉ?]

Tang Diên: [Hừm.]

Tang Diên: [Tôi cũng chưa theo đuổi ai bao giờ mà nhỉ?]

Tang Diên: [Xin lỗi nha, tôi được một cô gái... điên cuồng theo đuổi.]

Tiền Phi: [Có bệnh thì uống thuốc đi.]

Tang Diên: [Nói nghe thử coi. Cậu giúp thế nào vậy?]

Tiền Phi vẫn cố vùng vẫy trước cái chết, kích động gõ ra một tin nhắn rõ dài: [Có giúp gì đâu. Tôi thì biết cái quái gì được. Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy. Tôi giúp cậu ta lúc nào. Đến vợ tôi tôi cũng phải theo đuổi hơn nửa năm, có thể giúp cậu ta cái gì chứ?]

Tang Diên: [Cậu kích động thế làm gì?]

Tiền Phi: [Tôi không biết gì thật mà.]

Tang Diên: [Ông chủ Tiền, hôm nay cậu kì lạ lắm đấy. Chuyện này cậu thúc đẩy không ít, phủ nhận gì chứ?]

“...”

Tiền Phi sắp khóc đến nơi rồi: [Tôi không biết gì cả. Thật đấy!]

Tang Diên trực tiếp gửi tin nhắn thoại, tiếng cười lạnh rõ ràng: “Hai người được lắm. Muốn đẩy tôi ra đúng không? Tôi cút.”

Tiền Phi: “...”

Ngay lúc này, anh thực sự muốn tới Nghi Hà thủ tiêu Đoàn Gia Hứa.

Lúc đi ngang qua siêu thị, Đoàn Gia Hứa xuống xe, đi mua cá mực và nước chanh mà ban nãy Tang Trĩ định lấy. Anh trở về nhà, để đồ vào tủ lạnh, ngồi xuống sòa, thu dọn bàn trà sạch sẽ. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Căn phòng lại trở về với dáng vẻ ban đầu.

Dường như trong không khí vẫn còn lại hơi thở của Tang Trĩ.

Đoàn Gia Hứa ngồi lại phòng khách một lúc. Anh thò tay vào trong túi, lấy cái bật lửa Tang Trĩ tặng sinh nhật anh. Rồi rút một điếu trong gói thuốc lá, cắn vào miệng.

Dừng hai giây, không châm lửa, bỏ điếu thuốc xuống, cười nhẹ.

Đoàn Gia Hứa lười biếng dựa vào ghế, dùng đầu ngón tay cọ xát bờ môi, nụ cười càng rạng rỡ thêm mấy phần. Một lúc sau, anh đứng dậy trở về phòng.

Trên tủ đầu giường còn để ảnh hai người chụp chung mấy năm trước. Bên cạnh là chiếc đèn ngủ dạng lập thể, cũng là do Tang Trĩ tặng.

Anh tắt điện, mở đèn ngủ.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn thứ ánh sáng lờ mờ.

Sắc sáng nhàn nhạt làm bớt đi mấy phần quạnh quẽ.

Ngay cả Tiền Phi khi biết cũng phản ứng mạnh như thế, Đoàn Gia Hứa cũng đại khải đoán được Tang Diên sẽ thế nào. Anh nghĩ ngợi một chút rồi gửi tin nhắn: [Sắp tới tôi sẽ đến Nam Vu một chuyến.]

Đoàn Gia Hứa: [Lúc đó sẽ tự mình nói với cậu.]

Ngay sau đó, Đoàn Gia Hứa gửi tin cho Tang Trĩ: [Em ngủ chưa?]

Có thể là đã ngủ rồi, hoặc là chưa đọc tin nhắn nên Tang Trĩ không trả lời. Bây giờ Đoàn Gia Hứa cũng không ngủ được, anh đứng dậy bật máy tính lên, định làm cho xong nốt công việc.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Đoàn Gia Hứa nhìn lướt qua, là số lạ, toan cúp máy thì nhớ tới lời hôm nay của Tang Trĩ, khóe môi cứ luôn mong lên từ buổi đến giờ hơi thu lại.

Ký thực, trước đó Khương Dĩnh không phải chưa từng làm những việc tương tự.

Có một thời gian, Giang Hoài Vân liên tục tìm đối tượng cho anh. Đoàn Gia Hứa cũng theo phép lịch sự mà đi gặp mặt, nhưng sau đó đều không hiểu sao bị cắt đứt liên lạc.

Qua Wechat, anh từng nghe một đối tượng bóng gió đề cập tới một cuộc hẹn.

Cô một cô gái tới tìm cô ấy, kể vài câu chuyện.

Đoàn Gia Hứa không khó khăn mà đoán ra được đó là Khương Dĩnh, về sau cũng coi như không biết gì. Giang Hoài Vân mà giới thiệu thêm, anh cũng chỉ lấy cớ không có thời gian mà uyển chuyển từ chối.

Câu chuyện là thật, rất thật.

Dù sao kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ, không đơn thuần chỉ là quan hệ giữa hai người.

Đoàn Gia Hứa tự lý giải.

Vì Khương Dĩnh không làm ra động tĩnh gì lớn nên cũng không ảnh hưởng gì đến đối phương. Chỉ là nói ra tình hình thực tế hiện tại của anh, Đoàn Gia Hứa cũng không để chuyện này trong lòng.

Chuyện qua cũng đã lâu, anh cũng quên mất Khương Dĩnh từng làm vậy.

Cũng không ngờ rằng cô ta còn cố tình đến tìm Tang Trĩ.

Ánh mắt Đoàn Gia Hứa bình tĩnh, không rõ đang có tâm trạng gì, chỉ thấy vài tia mất kiên nhẫn.

Anh tiếp điện thoại.

Quả nhiên.

Đầu dây bên kia là tiếng của Khương Dĩnh.

Chẳng biết thế nào lại có được số mới của anh.

Dường như không ngờ được anh sẽ nghe điện thoái, giọng Khương Dĩnh thoáng sửng sốt, lại chần chừ: “Đoàn Gia Hứa?”

Đoàn Gia Hứa trực tiếp hỏi: “Hôm nay cô tới đại học Nghi Hà?”

“Thì sao?” Khương Dĩnh kịp phản ứng, giễu cợt đáp trả: “Cô bạn gái nhỏ kia cáo trạng với anh rồi à? Trông anh ngày nào cũng chạy qua chạy lại chỗ cô ta, cũng tốn tâm tư đấy nhỉ!”

Đoàn Gia Hứa lấy bật lửa trong túi quần ra, vuốt dọc theo thân, không lên tiếng.

Khương Dĩnh: “Sớm biết sinh viên dễ lừa gạt như thế, từ đầu đi cưa cẩm luôn sinh viên cho rồi, có phải không? Bây giờ trong lòng anh sung sướиɠ lắm nhỉ? Con nhóc kia bị anh tẩy não, có phải đã ăn xong luôn rồi không?”

Đoàn Gia Hứa vẫn không lên tiếng.

Giọng Khương Dĩnh nâng lên cao: “Anh câm rồi à?”

Đoàn Gia Hứa: “Nói xong rồi?”

“...”

“Mấy lời cô nói với tôi, thực ra tôi cũng chẳng thấy sao.” Ngữ khí Đoàn Gia Hứa rất lạnh nhạt, nụ cười hoàn toàn không có nhiệt độ, “So ra thì, nghe tiếng của cô càng làm tôi khó chịu hơn.”

Khương Dĩnh im lặng mấy giây, giọng nói càng bén: “Được! Vậy tôi phải cho anh buồn nôn tới chết.”

“Nếu cô thích, cứ làm.” Đoàn Gia Hứa không thèm để ý, “Ban đầu tôi cũng chỉ coi làm việc nhỏ thôi nên không muốn để ý. Nhưng giờ thấy hơi phiền rồi, tự mình xử lý xem chừng hơi khó, chỉ có thể phiền đến mấy chú cảnh sát nhân dân thôi.”

“Tôi làm gì mà anh báo cảnh sát chứ? Hả”

“Mặc dù cũng không biết có tác dụng hay,” Đoàn Gia Hứa cười khẽ, “Nhưng thử một chút cũng không mất gì, có đúng không?”

“Đoàn Gia Hứa!” Tiếng hít thiwr của Khương Dĩnh nặng nề, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, rồi dần thành ngông cuồng: “Là anh muốn đấy! Nếu không phải do ba anh thì ba tôi có chết không hả?”

Đoàn Gia Hứa: “Cô cũng nói rồi đấy, là cha tôi.”

Khương Dĩnh: “Anh là con của ông ta.”

“Nghe đạo lý của cô kìa, ba tôi lái xe đυ.ng chết người, cho nên tôi là con của ông cũng bị coi thành kẻ gϊếŧ người?”Đoàn Gia Hứa vẫn rất ôn hòa nói, “Vậy chuyện của ba cô, cô làm còn gái sao không chết theo ông ấy luôn đi?”

Đầu dây bên kia sững lại, như không thể ngờ được anh sẽ nói như vậy: “Anh nói gì cơ?”

Đoàn Gia Hứa ý thức được lời mình vừa nói không dễ nghe, nhưng tự thấy chẳng có chỗ nào sai cả. Anh hạ khóe, tong giọng cũng trầm xuống, cuối cùng nói: “Cô nói xem, có nghĩa lý gì?”

Sau đó, anh cúp điện thoại.

Khương Dĩnh cũng không gọi lại.

Đoàn Gia Hứa kéo số của cô ta vào danh sách đen.

Tang Trĩ vừa tắm xong, đi ra thì nhìn thấy tin nhắn của Đoàn Gia Hứa, cười híp cả mắt lại trả lời: [Vẫn chưa. Nhưng em đang định đi ngủ đây.]

Nghĩ một chút rồi nhắn thôi: [Nếu anh muốn nói chuyện phiếm, em có thể miễn cưỡng không ngủ vậy.]

Người theo đuổi: [Sẽ không đang nói thì ngủ mất chứ?]

Tang Trĩ thành thật trả lời: [Dễ thế lắm.]

Xem mấy ghi chú trên điện thoại rồi không biết sao lại mở ra phần tên anh lưu trong danh bạ, cân nhắc hàng loạt các kiểu xưng hô, cuối cùng vẫn đổi thành “Đoàn Gia Hứa” thật đứng đắn.

Đoàn Gia Hứa: [Vậy anh lại thành giúp em dễ ngủ à?]

Tang Trĩ nhíu mày: [Anh cũng có thể ngủ sớm chút mà, có tuổi còn ham thức đêm. Không tốt đâu.]

Tang Trĩ: [Anh cứ như vậy già nhanh lắm đấy.]

Ninh Vi đang ngồi thoa kem dưỡng, thuận miệng hỏi: “Tang Tang, tối nay cậu làm gì mà về muộn thế? Vừa nãy tớ còn gặp mấy người trong khoa cậu tụ tập mà không thấy cậu.”

Tang Trĩ ngẩng đầu đáp: “Tớ đi với Đoàn Gia Hứa.”

Ninh Vi: “Hẹn trước à?”

Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Ừm, tớ với anh ấy.”

Nghe vậy, Ngu Tâm ngay lập tức quay sang: “Nhanh vậy sao?”

“Đâu có.” Tang Trĩ còn cảm thấy lâu ấy chứ, “Trước kia anh ấy không biết tớ thích anh ấy, nhưng anh ấy biết rồi thì tớ còn để anh ấy theo đuổi làm gì chứ. Chẳng phải rất kỳ sao?”

Ngu Tâm: “Cũng có lý.”

Tang Trĩ tiếp tục cúi đầu nhắn tin.

Đoàn Gia Hứa: [Già nhanh thì sao chứ, sợ cái gì, dù sao cũng có bạn gái rồi mà.]

Tang Trĩ: [?]

Tang Trĩ: [Nhớ lời em.]

Đoàn Gia Hứa: [Được rồi.]

Đoàn Gia Hứa: [Vậy anh sẽ đi ngủ sớm.]

Tang Trĩ nhìn giờ, nhắn: [Chúng ta còn nửa tiếng để nói chuyện.]

Qua nửa tiếng.

Có lẽ vì chuyện hôm nay, đến giờ này Tang Trĩ chẳng buồn ngủ chút nào, mà ngược lại còn cực kì tỉnh táo. Cô ôm điện thoại nằm cuộn trong chăn, trông không có vẻ gì là sắp đi ngủ.

Lần này lại đến phiên Đoàn Gia Hứa nhắc nhở: [Nửa tiếng rồi, đi ngủ?]

Tang Trĩ lăn một vòng, rất không tình nguyện: [Cảm giác như còn có thể nói thêm nửa tiếng nữa ý.]

Hơn mấy chục giây sau Đoàn Gia Hứa mới nhắn lại, còn cố ý lặp lại lời cô nói: [Cứ thế này anh sẽ già nhanh lắm đấy]

Khóe môi Tang Trĩ vểnh lên, cũng đáp lại y hệt: [Già thì già, dù sao cũng có bạn gái rồi mà.]

“...”

Chớp mắt, tháng sau đã tới.

Nhóm của Tang Trĩ gần như đã hoàn thiện tác phẩm, chỉ còn vài khẩu biên tập chỉnh sửa nho nhỏ là có thể nộp lên được. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

Tuần thi cử cũng gần kề, Tang Trĩ vất hết chuyện cuộc thi sang một bên, tập trung tinh thần ôn thi, một ít thời gian còn trống thì học theo Ninh Vi, chỉnh sửa sơ yếu lí lịch, nếu tìm được công việc thích hợp sẽ nộp thử.

Suy tính thật lâu, Tang Trĩ quyết định gọi điện thoại cho mẹ Lê Bình, ngập ngừng đề cập đến việc hè này không về nhà.

Ngoài ý liệu, mẹ chăm chú nghe cô trình bày cũng không có ý phản đối, chỉ nhắc cô nhớ chú ý an toàn, Quốc Khánh nhất định phải về nhà.

Tang Trĩ hứa với mẹ.

Các học phần đã kết thúc, vì Tang Trĩ muốn lấy học bổng nên rất coi trọng thành tích, phần lớp thời gian đều ở trong thư viện, số lần gặp Đoàn Gia Hứa cũng bớt đi rất nhiều.

Đoàn Gia Hứa có mấy lần đề nghị đến học cùng cô nhưng đều bị Tang Trĩ từ chối. Cô cảm thấy nếu có Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh thì chắc canh mình không cách nào tập trung được. Vả lại nếu bắt anh cứ phải ngồi ở thư viện thì sẽ nhàm chán lắm.

Hôm nay, Tang Trĩ vừa rửa mặt xong, đi từ trong nhà vệ sinh ra. Cô bỏ lên giường, sắp sửa lại chăn thì nghe Uông Nhược Lan nói: “Hình như có tin ngày mai toàn trường mất điện hay sao ấy.”

Ninh Vi: “Hả?”

Uông Nhược Lan: “Nghe nói là sửa lại phòng phân phối điện, nhưng chỉ có mấy lầu kí túc xá mất thôi, còn lại thì không sao.”

Ninh Vi: “Có ký túc xá của chúng ta à?”

Uông Nhược Lan: “Ừa.”

Ngu Tâm: “Mất bao lâu?”

Uông Nhược Lan: “Từ 7h sáng đến 9h tối, gần hết một ngày luôn.”

Ngu Tâm: “Sớm thì không báo, nói cắt điện là cắt luôn. Không có điện chắc tớ chết nóng mất.”

Tang Trĩ cũng thấy hơi bực bội, dù sao thì việc ôn tập của cô cũng phải dùng đến máy tính. Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì đáng ngại lắm. Ngày mai cố gắng dậy sớm, rồi ra ngoài trường tìm một quán cà phê nào đó yên tĩnh ngồi cả ngày luôn.

Cô nhìn giờ, đi vào trong ga tàu điện ngầm, định đi tới thư viện ôn tập.

Đúng lúc này thì có điện thoại của Đoàn Gia Hứa gọi tới, giọng nói quen thuộc truyền tới, trầm thấp êm tai, lại rất quen thuộc: “Bạn gái à, hôm nay có rảnh không? Ra ngoài ăn cơm với anh đi.”

Tang Trĩ nghĩ ngợi: “Bây giờ em phải tới thư viện thành phố.”

“Thư viện thành phố?”

“Vâng.” Tang Trĩ nói: “Trường em mất điện rồi, em qua bên đó học bài.”

Đoàn Gia Hứa nhắc nhở: “Cái thư viện kia hơi nhỏ, bây giờ chắc là không còn chỗ đâu.”

Tang Trĩ tìm một chỗ để ngồi, vốn cho rằng lần này có thể tìm được một chỗ thích hợp để ôn bài. Bây giờ nghe anh nói thế, cô hơi ngừng lại, phiền muộn đến phát cáu: “Sao tìm được một chỗ yên tĩnh để học thôi cũng khó thế...”

Vừa đúng cuối tuần, Đoàn Gia Hứa đang ở nhà, bây giờ lại không có việc gì làm. Anh cười nhẹ, chậm rãi đề nghị: “Tới nhà anh đi.”

“...” Tang Trĩ suy nghĩ, nhưng vẫn hơi do dự: “Anh có thể không làm ảnh hưởng tới em không?”

“Sé không đâu.”

Tang Trĩ không muốn lãng phí thời gian nữa, bỏ qua sự ngập ngừng: “Vậy giờ em lên tàu đến đây.”

Xuống tàu, ra khỏi ga.

Tang Trĩ cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này mới để ý thấy tin nhắn Wechat của Đoàn Gia Hứa, nói đang đứng đợi cô ở ga tàu. Cô nhìn xung quanh , ngay lập tức có thể thấy anh đang đứng cách đó không xa.

Đoàn Gia Hứa mặc áo ngắn tay màu đen với quần thể thao dài, một tay đút túi, tay kia đang nghịch điện thoại. Thân hình cao lớn thon gọn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, tựa như hạc giữa bầy gà.

Tang Trĩ định đi sang.

Ngay lúc này, có một cô gái đi đến trước mặt anh, hai má hồng nhuận, ý cười e lệ.

Trông qua là hiểu muốn xin cách thức liên lạc của anh.

Ánh mắt Tang Trĩ ngay lập sầm xuống.

Cô im lặng tiến lại gần, im lặng đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, không hề có ý định lên tiếng. Cô nghe thấy cô gái kia nói, giọng điệu lúng túng: “Xin chào, anh có thể, có thể add Wechat của em không?”

Nghe thấy có tiếng nói, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được khuôn mặt đang xụ xuống của Tang Trĩ đang đứng không nói gì bên cạnh. Ánh mắt anh dừng lại, hứng thú nhìn cô mấy giây rồi quay sang nói với cô gái kia: “Không thể.”

“...”

Dừng mấy giây.

Đoàn Gia Hứa lại nhìn về phía Tang Trĩ, khẽ cười: “Nếu bạn gái tôi biết —“

“...”

“Tôi sẽ không toàn mạng đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Trĩ: Em xách đao đến tìm anh đấy à?

Đoàn Gia Hứa: Bạn gái đang ghen kìa, đáng yêu quá đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »