Vung Tiền Mua Định Mệnh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đang đi trên đường, anh bỗng phát hiện một lão nhân ăn mặc rách rưới với tấm biển tồi tàn: "BÁN ĐỊNH MỆNH" "Ngày xưa anh dùng tiền để mua em đấy!" "Sao lại thế???" "Ngày xưa, có lão thần đã lấy tiền c …
Xem Thêm

Chương 2
(Bên trên gần giống Nhật Hạ còn bên dưới là Nguyệt Đông nhé. À Nguyệt Đông để xoã tóc chứ không vấn vấn thế đâu!!! Còn cái kính Nguyệt Đông đang đeo là của Nhật Hạ)

***

Sáng sớm, chiếc đồng hồ chiếc đồng hồ báo thức rung lên làm cô gái trên giường khẽ cựa mình nhíu mày nhìn những tia nắng đang đùa nghịch trên cơ thể mình. Nhật Hạ ngồi dậy vươn vai vài cái rồi lê lết bước vào làm VSCN. Xong, cô khoác lên mình bộ đồng phục của trường. Đồng phục trường Nhật Hạ rất đẹp. Áo sơ mi trắng, ngoài có áo vét đen và tất nhiên là sơ vin với váy xếp đen dài đến đầu gối. Tiến đến trước gương, Nhật Hạ nhẹ nhàng chải mái tóc màu nâu đen cafe dài của mình, đôi mắt nâu được cô đeo lên một lớp kính đen to đùng. Khẽ phết lên đôi môi hồng mọng nước một ít son dưỡng và bôi len làn da của mình một ít kem chống nắng, cô bước ra khỏi phòng.

Nhật Hạ năm nay 17, là một cô gái đảm đang và theo nhận xét là CỰC KÌ XINH XẮN. Dưới cô còn có một cô em gái dễ thương tên là Nguyệt Đông. Nguyệt Đông kém Nhật Hạ 2 tuổi, cô bé có dáng người chữ S quyến rũ và mái tóc màu vàng kim. Ngày xưa Nguyệt Đông vốn rất ngoan nhưng từ ngày mẹ mất con bé sinh ra chơi bời, đàn đúm với bạn bè đến đêm mới về. Cũng may Nguyệt Đông vẫn biết giữ mình và cư xử đúng mực nên dù con bé có nghỉ học thì Nhật Hạ cũng không có ý kiến. Nhật Hạ biết chứ, biết Nguyệt Đông quá đau lòng nên mới cho phép con bé nghỉ học đi làm sớm. Nhưng chọn nghề nào không chọn Nguyệt Đông lại chọn nghề làm pha chế rượu ở bar. Hừ, nếu không phải con bé đã học hết khóa Karatedo tấn công thì Nhật Hạ đã quyết không đồng ý cho Nguyệt Đông làm vậy. Còn lão già “cha” của cô ư? Ông ta bỏ đi theo tình nhân từ lâu rồi!

Sau khi nấu xong bữa sáng cho Nguyệt Đông, Nhật Hạ cũng nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình. Nhẹ nhàng để lại cho Nguyệt Đông một mẩu giấy, Nhật Hạ khoá cổng và bước đến trường.

-Ô, Nhật Hạ đấy à?

-Cháu chào bác Lê, có việc gì vậy hả bác?

-À cũng không có gì to tát lắm! Chả là hôm qua có người đến thu tiền điện nước mà chỉ có con bé Nguyệt Đông ở nhà nên ta đành phải móc hầu bao ra trả cho hai chúng mày. Tối về nhớ trả nhé.

Nghe cái giọng điệu khinh người của bà thím Lê mà Nhật Hạ không khỏi nhíu mày.

-Dạ. Tối về cháu trả đầy đủ cho bác. Cháu chào bác!

Nói xong Nhật Hạ sải bước đi thẳng. Cô sợ, sợ những lời nói độc địa phát ra từ miệng bọn họ. Mấy bà thím thấy Nhật Hạ đi khuất thì túm tụm vào bàn tán:

-Này, cái con bé Nhật Hạ đó bố mẹ nó như vậy mà nó vẫn lễ phép, ngoan ngoãn nhỉ? Hôm trước tôi nghe con trai nói nó được cử đi thi học sinh giỏi đấy!

-Hờ, nực cười! Mẹ thì mất, bố thì bỏ đi theo bồ, còn con em thì làm ở quán bar, con Nhật Hạ đó chắc chắn sống tốt đến giờ này là do có đại gia bao!

-Phải, phải đó! Con bé đó chắc chắn chuyên đi quyến rũ đàn ông để thăng tiến. Thảo nào con trai tôi mê tít nó!

Nguyệt Đông vừa bước ra đến cửa, nghe thấy thì hét ầm lên:

-IM HẾT ĐI, MẤY NGƯỜI THÌ BIẾT CÁI KHỈ GÌ??? CHỊ TÔI HỌC HÀNH ĐÀNG HOÀNG CHÂN CHÍNH, BẢN THÂN TÔI CŨNG KHÔNG CÓ LÀM VIỆC GÌ CÓ LỖI VỚI MẸ TRÊN TRỜI CẢ!!! NẾU CÒN THẮC MẮC THÌ LÊN ĐỒN HOẶC SỞ GIÁO DỤC CŨNG ĐƯỢC!!! TÔI CHẤP HẾT!!!!!

Vừa nói, Nguyệt Đông vừa vớ lấy cây chổi dài gần đó mà nện thùm thụp lên đùi như cảnh cáo. Lúc cây chổi gẫy cũng cùng lúc quần bò của cô trở thành “quần bò mài“. Mấy bà thím xung quanh thấy thế thì im thin thít lẳng lặng quét đường. Nguyệt Đông hừ nhẹ, xách mông khoá cửa đi tiếp. Cô chỉ sợ nếu còn chần chừ ở lại thì mấy cái đai đen của cô lại được dịp phô diễn trên mặt mấy bà đó mất! Nguyệt Đông và Nhật Hạ đã học qua hết khoá đào tạo Karatedo chỉ khác cô học tấn công còn chị Nhật Hạ thì chỉ học tự vệ. Mà thôi, bây giờ cô phải ra bar gấp, cơn giận của cô sắp phát tiết rồi. Aaaa...!!!

Thêm Bình Luận