Editor: Hye Jin
_____________
Nguyên chủ mặc dù có chút gầy, nhưng là người đã quen làm ruộng, có sức lực.
Cộng thêm kỹ thuật của Nam Thu Thời, đối mặt với Nam Gia Bảo đang lao tới, chân trái lui về sau một bước, dùng sức, dùng chân phải đá một cái.
"Rầm!"
“A a a a!”
Cơ thể mũm mĩm của Nam Gia Bảo nặng nề đập xuống chiếc bàn bên cạnh, không ngừng hú lên.
Trần Thúy Phân vội vàng chạy tới, đỡ Nam Gia Bảo dậy, cẩn thận nói: "Nói mẹ nghe, đau ở nơi nào?"
"Ô ô ô, bụng con đau, lưng cũng đau, đau kinh khủng, đau muốn chết."
"Mẹ xoa xoa đi." Một bên đau lòng con trai mọt bên hung ác trừng mắt với Nam Thu Thời, nghiến răng nghiến lợi: "Con tiện nhân kia mày ăn gan hùm mật gấu à, hôm nay tao không thu thập mày tao không mang họ Trần nữa."
Để Nam Gia Bảo đứng sang một bên, chính mình cô tiến lên đánh Nam Thu Thời.
Nam Thu Thời nhìn Trần Thúy Phân mặt mày bầm tím, cười hì hì: "Nào, đến đây! Cố lên nha!"
"Đánh nó đi, mẹ, đánh nó đi!"
Trần Thúy Phân trước nay chưa từng ăn mệt, bị Nam Thu Thời đánh, mặt mũi bị thương cho nên động thủ không hề cố kỵ.
"Hôm nay tao giáo dục mày, tao là mẹ của mày!"
Nam Thu Thời vung tay, chân đá cong lên, giáng một cái tát vào mặt, vừa đá một cái khiến bà ta choáng váng.
Cô nắm tóc giật ngược ra sau, ép Trần Thúy Phân phải ngẩng đầu nhìn mình: "Bà tính là cái thứ gì? Xứng làm mẹ tôi sao? Giày rách một con còn ở trước mặt tôi giả bộ làm gì. À, chắc bà cho rằng tôi không biết bà là tiểu tam chia rẽ gia đình người khác đi? Đúng không?"
Trần Thúy Phân trố mắt nhìn, rít lên: "Mày làm sao mà biết?"
"Tôi đương nhiên biết. Nhiều năm như vậy khó mà không biết! Người khác sẽ luôn nhắc nhở tôi nha, tôi làm sao mà dám quên đâu, hết thảy đều do bà ban tặng."
Nam Thu Thời nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, nở nụ cười, gằn từng chữ một: "Bà cho rằng ở trong mắt người ta bà là người băng thanh ngọc khiết gì sao? Ha hả, bà cũng chỉ lừa dối được mấy hàng xóm không hiểu rõ mà thôi, thanh danh ở nông thôn của bà thối hoắc! Phá hư gia đình người khác thì là loại hàng rách thôi, người khác không phải đồ ngốc, không phải không có mắt!"
"Bà không phải nghĩ lúc bà về quê người khác cười với bà là bởi vì bà là người thành phố, cho nên lấy lòng? Ha hả? Không thể nào?"
Nhìn thấy ánh mắt mê mang của bà ta, Nam Thu Thời nhướng mày: "Bà thật sự tin nè, ha ha ha ha, quá khôi hài ~ "
"Không ... không thể nào, làm sao bọn họ biết được?"
“Muốn người khác không biết trừ khi bản thân đừng làm, đạo lý này cả trẻ con còn biết." Nam Thu Thời bất đắc dĩ cười cười : "Con mẹ nó, thật là bị bộ dạng tưởng mình tốt đẹp của bà chọc cười, giả bộ nhiều năm như vậy, giả bộ đến bản thân mình còn tin?!"
Đúng là đôi khi người nhà quê sẽ khao khát cuộc sống ở thành phố, nhưng không đến mức không phân biệt được tốt xấu.
Cô tiếp thu qua ký ức nguyên chủ, nguyên chủ từ nhỏ đến lớn nghe rất nhiều lời âm dương quái khí, hoặc là ánh mắt đồng tình, ở trong lòng cô ấy để lại vết thương khó lòng xóa nhòa, mà bản thân cô ấy vô lực, có thể làm cái gì đâu?
Không có sự ủng hộ của cha mẹ, cô ấy thiếu tự tin, bị đủ loại ánh mắt soi mói khiến cô ấy quá quan tâm đến thể diện, quật cường mà thành thật, chưa bao giờ làm ra hành vi khóc lóc la lối chứ càng đừng nói việc nói lời khó nghe.
Còn cô Nam Thu Thời thì khác, cô biết đánh nhau, cô còn là bình xịt trên mạng nha.
Cô không chỉ có cha mẹ yêu thương còn có một anh trai khống ~
Anh trai cô lớn hơn cô năm tuổi, khi cô ba tuổi anh trai đã đưa cô đi đánh nhau, đánh vô đích thủ, hai anh em họ là bá vương trong khu phố ...