Editor: Hye Jin
_____________
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Nam Gia Bảo, ai nấy đều cảm thấy khinh bỉ và ghê tởm, không biết gia đình này dạy con làm sao vậy, không lựa lời mà dạy con sao? Sao lại thù hận chán ghét chị gái mình đến mức này?
Xem ra đôi vợ chồng kia ngày thường chẳng có sắc mặt gì tốt với Nam Thu Thời.
Trẻ em là học theo thôi.
Lúc này, Nam Thu Thời nhìn náo nhiệt một hồi nhập chiến cuộc, diễn cái nét đau lòng: "Chị biết Gia Bảo không thích chị, chỉ là bởi vì chúng ta ở với nhau thời gian ngắn quá, chờ chúng ta sinh hoạt bên nhau lâu một chút, em sẽ thích chị gái thôi."
"Phi, oaaaa, đồ quê mùa, tao không muốn sống với mày, cút khỏi đây đi, đồ quê mùa, đây không phải là nhà của mày, chỗ này không chào đón mày!”
Một người bà đã lớn tuổi rồi lên tiếng: "Trần Thúy Phân, cô nghe con trai cô nói năng cái gì đây? Mở miệng là đồ quê mùa, ông bà nội, cả cha hắn đều là ở nông thôn ra, có thể mắng chị gái mình như vậy sao? Cô ngày thường giáo dục con cái như vậy à? Tốt không học lại đi học những thứ này? Người thành phố như cô giáo dục trẻ con như thế này đấy?"
Về sau không thể để cháu trai mình chơi với đứa nhỏ này được, không biết tôn trọng trưởng bối, một chút lễ phép cũng không biết.
Lưu Liễu nhìn Nam Gia Bảo khinh thường ra mặt: "Chậc chậc chậc chậc, đứa nhỏ này xem như đã phế đi rồi, còn nhỏ mà hống hách y như ông trời con."
Trần Thúy Phân đỏ mặt, cãi lại: "Đó là bởi vì cô ta không ra dáng chị gái! Xem nó đánh Gia Bảo ra bộ dạng gì?"Vừa nói vừa kéo Nam Gia Bảo ra cho mọi người xem.
Nhưng tất cả mọi người đều không đồng tình nổi: "Tát một cái còn nhẹ đấy, đổi lại là tôi ... Không đánh hắn không rời giường được tôi không tha đâu."
"Đúng vậy, mới mười tuổi đã như vậy, lớn lên không chừng có thể gϊếŧ người."
Trần Thúy Phân không nghe được những lời như vậy, lửa giận lại nổi lên: "Con mẹ mày, con trai mày mới là đồ sát nhân, tội phạm gϊếŧ người. Đứa con nhà mày cả ngày chỉ biết chơi, cái gì cũng không biết, đồ 250 (đồ ngốc)."
"Mày nói cái gì?" Lưu Liễu bị nói lập tức tiến lên muốn xé xác bà ta, bị mọi người ngăn cản lại.
"Được rồi, đều nói ít vài câu đi. Tôi nói này Thúy Phân, cô trở về giáo dục con cái cho tốt đi, nhìn xem đem chị gái đẩy ngã, cái gáy sưng lên một cục. Vừa rồi còn bị choáng đầu, không biết có phải vỡ đầu không?"
"Đúng rồi, chúng tôi biết mẹ kế khó làm, nhưng là, tốt xấu cô cũng đừng quá bất công, đây là con gái của Vĩ Bân."
Trần Thúy Phân nghẹn một hơi, không nói ra được, nuốt vào cũng chẳng xong. Khuôn mặt cứng ngắc nghe mọi người thuyết giáo, cô biết tất cả những người này đang xem cô bị chê cười, bắt được cơ hội đương nhiên phải nói cho đã ghiền.
Cô cũng biết hôm nay mình qua loa, nhìn thấy bộ dạng của con trai nên không thể nhịn nổi, quá xúc động.
Con gái riêng của chồng đến mấy ngày vẫn luôn thành thành thật thật, cô còn tưởng dễ xử lý, có gì mà khó, không ngờ mới mấy ngày đã không nhịn được, dám đánh Gia Bảo.
Đừng tưởng cô không nhìn thấy, con tiện nhân này nãy giờ ở bên cạnh như nhìn náo nhiệt, còn thường xuyên thêm dầu vào lửa.
Hít sâu vài hơi, Trần Thúy Phân tìm lại được lý trí, chậm rãi nói: "Ai nha, lúc nhìn thấy Gia Bảo ở cổng nhà máy, sợ muốn chết, là tôi nhất thời xúc động, nổi nóng nên nói lời không dễ nghe. Con gái của Vĩ Bân đương nhiên là con gái của tôi sao có thể động thủ được."
"Không phải là sợ đứa nhỏ này còn nhỏ làm việc không biết nặng nhẹ đánh hỏng Gia Bảo thì sao?"
Nam Thu Thời nhìn bà ta dăm ba câu bình ổn lửa giận, nhướng mày, quả nhiên là người giả bộ nhiều năm như vậy, đầu óc nhanh nhật ha.
Không biết đứa con trai ngu xuẩn kia giống ai.