Editor: Mộc Miên
_____________
Nam Thu Thời không quên mục đích của việc ra ngoài hôm nay, rời khỏi sân của Ủy ban Cách mạng, cô đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Vừa rồi, các nhân viên của cửa hàng bách hóa đã thấy trò khôi hài trước cửa, đương nhiên là nhận ra Nam Thu Thời. Cho dù không nhận ra, họ cũng được những người xung quanh nhắc nhở.
Vì vậy, khi cô bước vào, có người ho khan ra hiệu cho mọi người chú ý.
Nam Thu Thời như thể không có chuyện gì xảy ra, cô chỉ tập trung vào những thứ mình muốn mua, không hề quan tâm đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Không biết từ lúc nào, chủ nhiệm của cửa hàng bách hóa, lão Chu xuất hiện đi đến bên cạnh Nam Thu Thời, chào hỏi: “Đồng chí này cần mua cái gì sao?" Giọng nói có hơi hướng nịnh nọt.
Không còn cách nào khác, ông vừa chứng kiến năng lực của cô gái nhỏ này, rất giỏi trong việc kích động cảm xúc của đám đông.
Nếu có ai trong cửa hàng bách hóa mà giở trò hách dịch thì không chừng ...
"Ngài là người vừa rồi ở bên ngoài…?" Nam Thu Thời quên mặt mất người này, đâu có cách gì đâu? Ông ấy không có gì nổi bật.
"Đúng vậy, là tôi, tôi là chủ nhiệm của cửa hàng bách hóa này, họ Chu.
"À, chào chủ nhiệm Chu, ngài có chuyện gì không?" Nam Thu Thời đầy thắc mắc, ông ta muốn gì đây? Cô đã làm gì sai sao?
Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của cô, khóe mắt của lão Chu co giật, hóa ra cô gái này chẳng hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra! Ông thấy cô vào mà sợ hãi, lo lắng không yên.
“À, vừa rồi có chút chuyện không vui xảy ra bên ngoài, tôi muốn xem đồng chí có nhu cầu gì thì có thể nói ra.”
Nam Thu Thời vẫy tay: "Ôi chao, chủ nhiệm Chu nghĩ quá nhiều rồi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cửa hàng bách hóa, thuần túy là vấn đề của người kia thôi. Tôi chẳng có yêu cầu gì, chỉ đến mua chút đồ, ngài không cần lo lắng."
Cô mắc cười, người này bị overthinking, kiểu chim sợ cành cong í. Vò đầu nhiều quá hay sao mà đầu tóc rối tung cả lên.
Lão Chu thở phào nhẹ nhõm, cô gái này hóa ra không phải người khó tính, nói chuyện khá dễ chịu nha.
"Dù sao thì cũng gây ra chút ảnh hưởng cho cô, cô muốn mua gì, tôi sẽ dẫn cô đi."
Không thể từ chối lòng tốt của người ta, vả lại có hời mà không chiếm là đồ ngốc. Nam Thu Thời dựa vào bậc thang mà leo xuống: "Vậy thì phiền chủ nhiệm Chu rồi."
Quyền lực là thứ hữu dụng ở bất cứ thời đại nào, cô tận dụng sự tiện lợi từ chủ nhiệm Chu để mua một đôi giày da, hai đôi giày vải, hai bộ quần áo, một cái ca men … thắng lợi trở về.
Có những món cần phiếu, có những món là hàng lỗi được tiêu thụ nội bộ, thực ra việc có lỗi hay không là do bọn họ quyết định.
Lão Chu vui vẻ tiễn Nam Thu Thời rời khỏi cửa hàng bách hóa, về văn phòng uống một ngụm trà, cơ thể ông từ từ lơi lỏng ra. Trong thời kỳ đặc biệt, ông không thể không cẩn thận, nhất là đối với người có năng lực.
Cô gái nhỏ này gan dạ, ăn nói lưu loát, khi nói chuyện rất nhiệt tình, thực sự có thể khơi dậy cảm xúc của mọi người. Khi ông chen vào đám đông ông nghe thấy được, quần chúng ai cũng bị lời lẽ của cô ấy làm cho kích động, bị dẫn dắt.
Tóm lại thì Nam Thu Thời chưa gây phiền phức gì cho ông, lão Chu rất hài lòng, việc cho chút lợi ích ông sẵn lòng cho.
…
Khi Nam Thu Thời mang chiến lợi phẩm về nhà, Trần Thúy Phân đang may vá, nhìn thấy những thứ cô mua, Trần Thúy Phân đưa tay ôm ngực.
Đau lòng.
Đều là tiền của cô!
Trong lòng đầy ác cảm, Nam Thu Thời cố ý "bụp" một phát, đặt đồ lên bàn phát ra âm thanh thật to, lấy từng món từng món ra nhìn kỹ một lượt.
"Ối!" Trần Thúy Phân bất cẩn bị kim đâm vào tay, bà ta liếʍ ngón tay, oán hận nhìn con nhỏ chết tiệt kia.
Đợi đấy, cứ để nó kiêu ngạo thêm vài ngày nữa.
Ở ngay khóe mắt, Nam Thu Thời thu hết ánh mắt giận dữ và đầy ác ý của bà ta, ánh mắt cô lóe lên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng những người này sẽ dễ dàng thỏa hiệp, dù sao thì thời buổi này kiếm tiền đâu có dễ. Bị cô hố một khoảng tiền lớn như thế, không có hành động gì thì thật không hợp lý!