Chương 13: Ngưu Tầm Ngưu Mã Tầm Mã (3)

Editor: Mộc Miên

_____________

Nam Thu Thời với tay lấy cây quạt, phe phẩy đi ra ngoài đi dạo.

Lúc này thời tiết nóng bức, ăn xong nhà nào cũng ra ngoài hóng mát, cô không đi đâu xa, chỉ tản bộ gần nhà.

Tình cờ vừa lúc Nam Thu Thời bỏ ra ngoài thì Nam Vĩ Bân trở về nhà.

Đây chính là cơ hội tốt cho Trần Thúy Phân, cô nước mắt lưng tròng khóc lóc kể tội, cộng với vết thương trên người ba người, Nam Vĩ Bân lập tức kết tội Nam Thu Thời, chỉ đợi Nam Thu Thời về nhận tội.

Tội nhân —— Nam Thu Thời phe phẩy cây quạt đi tới ngõ nhỏ, vừa lúc nhìn thấy một cặp nam nữ lén lút nắm tay nhau. Bị cô nhìn thấy, hai người hoảng sợ, lập tức buông tay, đứng tại chỗ không biết phải làm gì, chỉ nhìn nhau rồi cẩn thận nhìn về phía Nam Thu Thời.

Đây là năm 1973, đang trong thời kỳ đặc biệt, lời nói, cử chỉ thể hiện ra bên ngoài phải thật cẩn trọng, bất kỳ hành vi không phù hợp nào cũng sẽ bị người khác tố giác, gây nên hậu quả khôn lường.

Nhưng với Nam Thu Thời, không có gì đáng ngạc nhiên. Cô còn thấy đáng tiếc, chỉ nắm tay thôi mà, cô sao mà nỡ chia rẽ đôi uyên ương ~

Thời gian trôi qua, trời cũng dần tối sầm lại, cô vẫn thấy rõ được sắc mặt trắng bệch của đôi nam nữ.

Mà dường như Nam Thu Thời đi rồi.

Hai người phía sau đồng thời thở phào nhẹ nhõm .

Nam Thu Thời đi đường vừa quan sát các tòa nhà xung quanh, từng chút cảm nhận ký ức của nguyên chủ.

Phía Bắc vừa có núi vừa có biển, kinh tế tương đối phát triển, có nhiều nhà máy, nhà xưởng, xưởng dệt, xưởng đồ hộp, xưởng thủy tinh, nhà máy hóa chất, bến cảng, v.v. Nhà bà ngoại của nguyên chủ ở thôn Hạnh Thụ, huyện Kim, may mắn kiếp trước cô cũng là người phương Bắc.

Nghe giọng ở đây khá quen thuộc, tuy hơi nặng song cô có thể nghe hiểu được.

Dưới lầu, các cô, các chú hai ba ngồi dưới bóng râm. Nam thu thời thật sự là không quen biết một ai.

Nhưng Nam Thu Thời không hề ngần ngại khi có người biết mình, còn lan truyền tin tức về những gì đã xảy ra lúc chiều trong gia đình cô. Bây giờ, mọi người đều nhìn Nam Thu Thời với ánh mắt thương cảm.

Nam Thu Thời: “……”

Tuy mặt cô cũng tương đối dày đó, cơ mà Nam Thu Thời không thể chịu được sự đồng cảm quá mức của người khác, như thể mình là cây cải úa vàng trên ruộng vậy.

Không cần đến mức như vậy đâu!

Đối mặt với ánh mắt bát quái của đám đông, Nam Thu Thời mỉm cười chào hỏi họ rồi vội vã lên lầu.

Lúc này, Nam Vĩ Bân đã ngồi đợi trong phòng rất lâu, rất tức giận.

Từ chỗ làm đến khi đi làm về, tâm trạng Nam Vĩ Bân đã không tốt, ngồi đợi thủ phạm mà chẳng thấy đâu.

Răng rắc.

Nam Thu Thời mở cửa bước vào nhà, cô ngay lập tức nhìn thấy gương mặt tối sầm của "người cha cặn bã" trong truyền thuyết, bộ dạng là đang chuẩn bị hưng sư vấn tội cô đây mà!

Cô liếʍ môi, không ngừng quạt quạt, chẳng có ích gì, nóng quá đi thôi!

"Mày còn biết đường về nhà?"

Nam Thu Thời đi tới bàn tròn ngồi xuống, khịt mũi coi thường: "Con đâu phải đồ ngốc? Sao không biết đường về nhà chứ?!”

"Nhà? Mày có coi đây là nhà của mình không?"

"Ồ, vậy cha cảm thấy nơi này là nhà con à?” Nam Thu Thời không thua kém hỏi bật lại.

Nam Vĩ Bân đơ ra một lát, lạnh mặt tiếp tục nói: “Hôm nay ở nhà là mày đánh mẹ mày, chị mày, em mày?”

"Mẹ nào?"

Nam Thu Thời tỏ vẻ ngây thơ nhìn người cha cặn bã, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Mẹ con đang ở thôn Tô gia ấy, sống rất tốt, không có ở đây.”

Nam Vĩ Bân cứng họng, sắc mặt càng ngày càng khó coi, tức giận nói: "Mày nhanh mồm dẻo miệng thật, dám tranh cãi với người lớn luôn sao?"

"Tranh cãi? Không phải là cha hỏi con, con trả lời cha thôi mà, cha nhỉ? Đâu có gì mà tranh với cãi đâu? Con nghe không hiểu lắm, cha có thể giải thích được không?"

"Là tao đã dung túng mày quá mức, khiến mày bây giờ xấc láo như vậy." Nam Vĩ Bân nắm chặt tay, chuẩn bị động thủ.

"Ha ha ha ha ha." Nam Thu Thời đột nhiên cười lớn, chỉ tay vào Nam Vĩ Bân cười lắc đầu: "Dung túng? Ông nói ra những lời này mà không xấu hổ à? Ông thì dung túng tôi cái gì? Hả? Nhiều năm trôi qua ông có quản tôi ngày nào sao?"

Không quan tâm đến cơ thể cứng đờ của Nam Vĩ Bân, Nam Thu Thời tiếp tục: "Tôi 5-6 tuổi đã không có cha mẹ bên cạnh, ai chăm sóc tôi? À, không phải, cha mẹ tôi còn sống, sống mà có khác gì chết rồi đâu, đúng không?”