Editor: Nhóm dịch Bồ Công Anh
_____________
Sau khi bị Nam Thu Thời đánh, mặt của Trần Thuý Phân đỏ lên, nhưng nó không nghiêm trọng, nếu mà không để ý kỹ sẽ không thể thấy được. Hơn nữa, Trần Thúy Phân là người sĩ diện, quan tâm đến hình tượng của bản thân, cô không thể để người khác biết được chuyện mình bị con gái riêng của chồng đánh, mà còn bị đánh ngay trong căn nhà của mình được.
Trần Thuý Phân cố gắng chịu đựng, cúi đầu im lặng đi nấu cơm.
Rửa tay xong, Nam Thu Thời đi đến phòng của Lý Tiểu Lan, tìm một bộ quần áo sạch thay vào.
Sau đó cô uể oải ngã người vào chăn, nhắm mắt lấy lại tinh thần.
Cô cảm thấy đau lòng cho hoàn cảnh nguyên chủ. Tuy cô ấy không chịu nhiều đau khổ khi ở cùng ông bà dưới nông thôn, nhưng cũng không nhận được nhiều tình thương và sự quan tâm. Một người không thể cảm nhận được tình thân, sẽ cảm thấy cô độc, làm gì có nhà đâu, còn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Chú hai ở trong nhà mặc dù không nói gì, mà lại để mặc vợ mình mắng mỏ, sai khiến Thu Thời làm việc. Hiển nhiên, họ cũng chẳng hề thương yêu cô cháu gái này.
Mẹ nguyên chủ ly hôn xong thì tái hôn, gả sang thôn kế bên, rồi sinh con. Đối với đứa con của tên tra nam phản bội là cha nguyên chủ, chẳng còn được bao nhiêu tình cảm.
Nói tóm lại, so với tên cha cặn bã thì tốt hơn đôi chút, thỉnh thoảng vẫn đến thăm cô ấy, mua một ít điểm tâm đến.
Chỉ thế mà thôi! Đó là tất cả hình ảnh của Thu Thời về cha mẹ.
Nguyên chủ lần này tới thành phố chính là muốn thử vận may, hy vọng người cha này còn chút lương tâm.
Đáng tiếc nguyên chủ đã hy vọng quá nhiều, Nam Vĩ Bân không nói giúp cô hay gì cả, còn lấp lửng khiến cô càng mệt mỏi.
Vài ngày nữa là đến vụ thu hoạch, cả nhà liền bàn tính đây là cơ hội rất tốt để đẩy nguyên chủ về lại dưới nông thôn.
Không ai biết nguyên chủ hiện tại không còn nữa, đổi lại là cô xuyên đến đây.
Nam Thu Thời là người có thù tất báo. Và cô không tin vào câu "Ở hiền gặp lành".
Ai muốn khổ thì khổ đi, cô không muốn!
Cô bỗng nhớ đến cha mẹ và anh trai ở hiện đại quá, thở dài một hơi, không biết họ thế nào rồi!
...
Căn phòng không cách âm lắm, Lý Tiểu Lan trở về nhà thì Nam Thu Thời liền nghe được động tĩnh.
"Mẹ, con về rồi. Chiều nay có chuyện gì sao? Nghe nói mẹ xin nghỉ".
Khi Trần Thúy Phân nhìn thấy con gái trở về, cô lập tức tự tin hơn, hậm hực nói: "Còn chuyện gì nữa, em trai con bị người ta đánh."
Lý Tiểu Lan l*иg lộn đứng dậy, trợn con mắt hung dữ lên nói: "Ai đánh? Tới đây, ai dám đánh em trai con!"
Trần Thúy Phân cong miệng đáp: "Ôi chao, còn ai vào đây, chính là cô con gái ngoan của cha con đấy! Mới đến mấy ngày đã đánh người rồi."
"Mẹ, mặt mẹ bị làm sao vậy??" Lúc này Lý Tiểu Lam mới chú ý tới khuôn mặt bên trái của mẹ có chút ửng đỏ.
Trần Thúy Phân cay đắng nói: "Không chỉ em con, ngay cả mẹ cũng không phải đối thủ của nó."
Lý Tiểu Lan tưởng rằng mình nghe lầm, không thể tin được thốt lên: "Mẹ nói là con nhỏ đó đánh luôn cả mẹ ư?"
Nói thật cô cũng không tin, đứa em kế nhìn bộ dạng rất thật thà, không giống người có thể đánh người khác.
Trần Thúy Phân liếc xéo Lý Tiểu Lan: "Mẹ dối gạt con làm cái gì? Ai lại mang những chuyện này ra đùa giỡn??"
"Con không tin thì đi mà hỏi em trai con đi!"
Lý Tiểu Lan ôm thái độ hoài nghi đi gặp em trai trong phòng cha mẹ. Vừa nhìn thấy đôi môi sưng tấy của em trai, cô tức giận điên tiết, hét lên: "Con nhỏ đó đâu rồi?"
"Dám chạy trốn hả?"
“Mẹ mau nói nhanh !” Lý Tiểu Lan cao giọng nói.
Trần Thúy Phân chỉ vào phòng con gái: "Ở bên trong."
"Cái gì, nó dám vào phòng con á?"
Lý Tiểu Lan tức giận đẩy cửa vào, nhìn thấy Nam Thu Thời đang mặc quần áo của mình, còn nằm vắt vẻo trên giường mình, lửa giận ùn ùn bốc lên.
Lý Tiểu Lan kéo lấy cánh tay của Nam Thu Thời, hét lớn: "Đứng dậy! Ai cho phép mày nằm ở đây, đây là phòng của tao."
"Mau cởϊ qυầи áo tao ra!" Cô muốn giành lại, nhưng lại không dám dùng sức vì sợ làm hỏng quần áo mới. Bộ đồ này cô còn không nỡ mặc, mà con em kế này dám mặc lén.
Lý Tiểu Lan ánh mắt sắc lẹm, tức giận nhìn Nam Thu Thời, đưa tay véo cô ta một cái thật mạnh.
"Đau ...:” Nam Thu Thời bị nhéo vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, dùng chân đá vào bụng dưới cô ta một cái, kiến ả ngã loạng choạng ra phía sau.