[Tôi vừa xem xong, các điều khoản trong hợp đồng này quá tốt và còn rất bình thường.]
[Chủ sở hữu công ty Tinh Mang này có phải là người mới không vậy, chưa học được cách áp bức bóc lột à?]
[Dù tôi có tìm thế nào đi nữa thì cũng không thấy vấn đề gì.]
[Liệu có phải là do tôi không đủ trình độ để hiểu biết chúng chăng?]
[Đợi tôi chút, sau khi cuộc họp này kết thúc, tôi sẽ nhờ trưởng phòng nhà tôi giúp cậu xem, anh ta là một con cáo già, không ai có thể che giấu thứ gì trước mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ nhìn ra được điều gì đó.]
[Đợi tôi một chút thôi, sau đó tôi sẽ gọi cho cậu và nói chi tiết hơn.]
Nhan Hồi phát hiện ra rằng mình không hề ngạc nhiên với kết quả này.
Có thể là do ánh mắt thán phục mà Thịnh Tuyền đã dành cho anh lúc đó, hoặc có thể là đối phương thản nhiên nói thẳng: "Tôi thấy anh rất có năng lực, vì vậy tôi muốn nâng anh hot để anh kiếm tiền về cho tôi, đối với chúng ta là "hai bên đều có lợi"."
Nhan Hồi đã bị từ chối rất nhiều lần, nhưng với Thịnh Tuyền, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ, mỗi lần gặp lại, ánh mắt cô dành cho anh đều chỉ có ngưỡng mộ thuần túy.
Cô thậm chí đã giới thiệu anh cho đoàn làm phim, chỉ sau khi anh nhận được vai diễn này thì cô mới nói muốn ký hợp đồng với anh, còn cho anh đến ba ngày để cân nhắc. Nhan Hồi nhìn ra được Thịnh Tuyền tin tưởng anh chắc chắn sẽ ký.
Sự tin tưởng này xuất phát từ sự thẳng thắn khi anh giao tiếp với cô cũng như trong hợp đồng này.
Một lúc sau, điện thoại đã gọi lại cho anh như dự đoán.
Bạn của Nhan Hồi lần này vẫn rất phấn khích, nhưng đây lại là sự phấn khích của niềm vui: "Sếp của tôi cũng nói rằng hợp đồng này rất tốt, không có chỗ nào mơ hồ cả, điều kiện chấm dứt hợp đồng cũng không quá khắt khe, mức lương còn rất cao, thậm chí không có bất kỳ chỗ nào là "ăn gian", trong giới các cậu lại có thể có một hợp đồng tốt như vậy sao."
"Có phải chủ công ty đó mới vào nghề không? Nếu tài nguyên của công ty này không quá tệ, tôi khuyên cậu nên ký, có công ty quản lý vẫn tốt hơn là làm việc một mình, hơn nữa còn được nhận lương, thật tốt làm sao nha."
Còn một lớp ý nghĩa nữa mà bạn của anh không nói ra, nhưng Nhan Hồi cũng hiểu.
Chỉ cần ký hợp đồng này, khó khăn mà anh đang gặp phải sẽ được giảm nhẹ ngay lập tức, dù là mức lương hay lợi ích hứa hẹn sắp tới, quả thật đều giống như được tạo ra để dành riêng cho Nhan Hồi thời điểm hiện tại.
Rõ ràng hợp đồng này đã được chuẩn bị từ trước, Nhan Hồi khó mà không nghĩ đến việc ngay từ lần đầu gặp mặt, Thịnh Tuyền đã có ý định ký hợp đồng với anh.
Bạn của anh lại bắt đầu lải nhải:
"Hợp đồng quá tệ chắc chắn không phải là chuyện tốt, nhưng điều kiện của hợp đồng này lại quá tốt khiến trong lòng tôi lại cảm thấy có chút không yên, cậu có nghĩ rằng chủ công ty này muốn gì từ cậu không? Chủ công ty là nam hay nữ? Có phải người ta đã để mắt đến cậu không vậy? Muốn ký hợp đồng với cậu để bao cậu sao? Tôi nhớ trước đây đã có người muốn bao cậu, cậu từ chối thì liền tìm cách ngáng chân, đừng nói đây lại là chuyện như lúc đó nhé."
Nhan Hồi thậm chí chưa kịp suy nghĩ đã vô thức đáp: "Cô ấy không phải là người như vậy."
Bạn của anh hỏi: "Làm sao cậu biết, nếu lại như vậy thì sao?"
"Tôi đã quyết định ký hợp đồng rồi, cậu cứ yên tâm đi." Thực ra Nhan Hồi cũng không thể đưa ra bằng chứng rõ ràng nào, nhưng điều đó không cản trở anh kiên định với quyết định của mình, giọng nói của anh luôn rất dịu dàng, khi nói về Thịnh Tuyền lúc này, càng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: "Thịnh tổng rất tốt, hơn nữa còn rất trẻ nữa, xem ra là cô ấy thật sự muốn làm ăn, không phải là người chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài."
*
Thịnh tổng không nhìn vẻ bề ngoài đang rất bận.
Để thể hiện sự tôn trọng dành cho nam chính Châu Chí đang mặc áo sơ mi trắng đóng cảnh dưới mưa, toàn thân ướt đẫm đến mức có thể thấy rõ cơ bắp lúc ẩn lúc hiện, khi đi ngang qua cô đã lặng lẽ tháo kính mát.