Chương 23: Giấc mơ thành sự thực

Thịnh Tuyền chưa kịp mở miệng, thì Vạn Bảo bên cạnh đã không thể chịu được sự thích thú này, reo lên:

"Tuyệt!!!"

Ông ta hết lời khen ngợi như một người hâm mộ trung thành, lời khen ngợi phun ra không kịp ngừng: "Diễn tốt lắm! Đây đúng là khí chất mà tôi cần! Đây chính là cảm giác mà tôi muốn!"

Vạn Bảo thực sự rất ngạc nhiên.

Mặc dù vai diễn này đã được "bán" đi, nhưng đâu có đạo diễn nào không mơ ước về việc "nhét người của nhà đầu tư vào, nhưng người đó lại rất giỏi diễn xuất, không phải chỉ là một bình hoa", mặc dù họ biết rõ ràng rằng khả năng biến giấc mơ đẹp này thành sự thật là hoàn toàn không thể.

Con người mà, đa phần sẽ tự thương bản thân mình một chút, Vạn Bảo đã thấy nhiều diễn viên không có người chống lưng vẫn phải cố gắng rèn luyện kỹ năng diễn xuất, nhưng một khi đã có lối thoát, tình hình thay đổi, họ cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.

Vì vậy, đã có sự ngầm thừa nhận rằng "nhà đầu tư nhét người vào nghĩa là nhét một đống rác đẹp hoặc thậm chí là không đẹp vào", những giấc mơ đẹp như "người ta trả tiền để nhét một người có kỹ năng diễn xuất vào" chỉ có thể thấy trong mơ thôi.

Nhưng bây giờ, giấc mơ ấy đã trở thành sự thật!

Vạn Bảo sẽ chết vì ngạc nhiên mất thôi?

Thêm cả, việc Thịnh Tuyền, một nhà tài trợ lớn như vậy đang ngồi ngay bên cạnh, khi ông ta khen ngợi Nhan Hồi, người mà Thịnh Tuyền đưa vào, không phải là ông ta đang khen ngợi tầm nhìn của nhà tài trợ lớn này sao? Vì thế, đạo diễn mặc dù nhận được đầu tư hẳn 33 tỷ đồng nhưng không hề cảm thấy áp lực khi khen ngợi.

Thịnh Tuyền không nghĩ rằng hành động của Vạn Bảo là nịnh bợ, bởi vì Nhan Hồi thật sự đã diễn tả rất tốt khí chất và ánh mắt của Tần Hằng.

Một người trong sách lại yêu thích một người trong sách. Vì Thịnh Tuyền rất thích cuốn tiểu thuyết gốc "Đường Đời" nên cô rất mong Nhan Hồi có thể lập tức biểu diễn một cảnh quan trọng của Tần Hằng trong sách.

Thịnh Tuyền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Bây giờ cô không phải là anh hùng bàn phím như kiếp trước, chỉ cần ngồi đó gõ phím nói phiếm là được, không cần quan tâm đến những thứ khác…

-- Bây giờ cô chính là nhà tài trợ lớn, chỉ cần cô muốn là có thể biến mọi thứ trở thành sự thật~

Thịnh Tuyền lật sách trong tay đến chương cô đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần: "Chương thứ bảy, cảnh Tần Hằng cứu Sở Chi, cậu có thể diễn đoạn đó được không?"

Cô không biết về quy tắc thử vai, cũng không biết về thuật ngữ chuyên ngành, nhưng không sao, bởi vì bây giờ cô là người có quyết định lớn nhất.

Quả thực, mọi người trong phòng đều không dám phản đối lời nói của Thịnh Tuyền, Vạn Bảo vẫy tay ra lệnh, ngay lập tức có người mang cuốn sách gốc đến trước mặt Nhan Hồi.

Nhan Hồi không từ chối: "Hãy cho tôi một phút."

Anh nhanh chóng lướt qua nội dung một lần, đặt cuốn sách sang một bên, lại một lần nữa nhập tâm vào trạng thái diễn xuất. Ngay từ câu thoại đầu tiên, Vạn Bảo đã biết rằng Nhan Hồi chắc chắn đã đọc cuốn sách gốc này rất nhiều lần, chắc chắn rằng anh đã diễn tập không chỉ một lần kể cả là tập thực tế hay tập trong tâm trí của chính anh.

Đoạn kịch bản này trong sách là khi một nhân vật bị kẻ buôn người bắt cóc, cảnh sát đi ngang qua liền tra hỏi, tên buôn người trả lời một cách trôi chảy, không tìm ra chút vấn đề nào, tất cả mọi người, kể cả người qua đường, đều tin vào lời nói của tên buôn người. Tuy nhiên, trong lúc đi ngang qua hắn thì cảnh sát Tần Hằng lại đột ngột ra tay với kẻ buôn người đó.

Chỉ như vậy, những tình tiết khá thông thường nhưng lại được miêu tả rất chi tiết, hình ảnh của Tần Hằng cũng ngay lập tức được thiết lập, hắn đầy tính toán và luôn cảnh giác. Tuy nhiên, viết văn và diễn xuất là hoàn toàn khác nhau, muốn diễn tả được Tần Hằng trong sách, với tất cả sự sắc bén, tỉ mỉ và bùng nổ về mặt cảm xúc làm người khác hài lòng là rất khó.

Nhưng Nhan Hồi diễn xuất rất được, anh luôn cống hiến hết mình, không bao giờ lùi bước.

Thậm chí trong tình huống không có diễn viên đối diễn, anh còn diễn lại cảnh đánh nhau thực sự, Thịnh Tuyền không biết người khác thế nào, nhưng cô đã bị nhập tâm vào cảnh đó.