Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vụng Dại Tuổi 17

Chương 7: Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giấc mơ

Chuyến xe Sài Gòn - Bạc Liêu chuyển bánh. Thoạt đầu, Huy còn hăm hở nhìn ngắm phố phường, chào hỏi những người bạn đồng hành, những người sẽ gắn bó với Huy suốt quãng đường dài. Cả một đêm chứ ít ỏi gì.

Họ đều là dân Bạc Liêu chính gốc, thỉnh thoảng mới có một người Sài Gòn. Hàng ghế trên Huy là một cặp trai gái. Đứa con trai nhìn còn “bấm ra sữa”, nhưng chu đáo cứ như một bảo mẫu, luôn miệng hỏi đứa con gái có nhức đầu, chóng mặt gì không. Đứa con gái thẹn thùng lắc đầu, đến hai ba lần như thế, nó bắt đầu ngó ngang ngó dọc nhìn mọi người ngượng ngùng rồi khó chịu quay sang thằng con trai: “Bộ Lâm thích Vy nhức đầu, chóng mặt lắm sao hỏi mãi thế?”. Đứa con trai như chợt tỉnh ra, lúng túng phân bua đến tội nghiệp. Đứa con gái nhận ra mình quá lời, liền chữa ngượng cho bạn bằng một câu chẳng ăn nhập gì: “Hương Lan hát bài Quê em mùa nước lũ hay quá hén Lâm!”. Huy rút ra kết luận: chúng nó đang trong thời kỳ đầu của cuộc tình không bao giờ tìm về được đến đích. Rồi Huy cảm thấy tự hào vì ít ra mình đã “sáng suốt” để thoát khỏi những cuộc tình vô bổ tương tự...

Nhà Huy vốn có truyền thống tín ngưỡng lâu đời nên mẹ tuyệt đối tin vào thần thánh. Theo mẹ thì số phận của mỗi người đều do thần thánh quyết định, và sự thành tâm chính là yếu tố cần thiết dẫn đến kết quả theo mong muốn. Huy không tin vào thần thánh nhưng chưa bao giờ dám cãi lời mẹ. Hai lần khăn gói đi thi, Huy đều trượt cả hai. Thực ra, Huy cũng đủ điểm để ngẩng cao đầu vào một trường đại học, nhưng rất tiếc đó không phải là trường mẹ chọn. Cha Huy là một chiến sĩ ưu tú trong ngành cảnh sát, ông đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Nguyện vọng cuối cùng của cha là mong cho đứa con trai duy nhất sẽ nối nghiệp ông sau này, mặc dù lúc ấy Huy còn đang học cấp một. Mẹ thấy Huy thức đêm miệt mài cho kỳ thi thì lòng cũng xót, nhưng học mãi không đậu, mẹ lại càng lo. Lần thứ ba, mẹ quyết định thuyết phục Huy đi một chuyến xuống Bạc Liêu, nghe mọi người đồn dưới đó có ông thầy linh lắm, xin gì được đó. Thế là đi. Trước khi đi, Huy dặn mẹ thật kỹ, có đứa nào tìm thì chỉ nói Huy đi về quê có việc, đừng nói đến chuyện khấn vái, tụi nó mà biết thì xấu hổ đến chết!

Xe cập bến khi trời vừa sáng. Ngôi nhà thờ sừng sững hiện ra, không khang trang, lộng lẫy như Huy tưởng. Khoảng sân rộng phía trước đã có lác đác vài người đang xì sụp khấn vái. Vị linh mục đúc bằng đá, đặt trên bệ cao. Nhưng Huy chưa muốn đến đó trong lúc này, nhất là khi cái bụng đang réo lên biểu tình dữ dội. Khoác túi đồ lên vai, Huy nhắm thẳng đến nơi có nhóm người nhốn nháo trong cái chợ nhỏ phía trước.

Cô gái phục vụ có dáng người nhỏ nhắn, hai bím tóc thả đong đưa trước vai, giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào khiến Huy có cảm giác nhờ thế mà món bún bò thêm... đậm đà hơn. Đón ly trà nóng bốc khói từ tay cô, Huy định hỏi thăm vài chuyện nhưng cô đã bắt lời trước:

- Anh đi chuyến xe sáng sớm à?

Huy thoáng ngạc nhiên. Cô gái đưa ngón tay trắng nõn chỉ phía trước:

- Đấy là nơi anh cần tìm, đúng không?

Huy càng ngạc nhiên bởi hướng tay cô chỉ không phải ngôi giáo đường Huy mới ghé. Huy quay lại hỏi nhưng cô gái đã bỏ đi, cô đang mải tíu tít với nhóm người mới vào.

Đặt tờ năm ngàn đúng với con số ghi trên bảng giá, Huy bước đi theo hướng tay cô gái chỉ như một kẻ bị thôi miên. Chẳng mấy chốc, Huy đã đứng trước cổng lớn có đúc chữ: “Trung tâm sinh hoạt thanh thiếu niên”.

Cô gái mặc bộ áo dài màu xanh lợt, nước da trắng quá nên trông cô có vẻ xanh xao, yếu ớt. Nhìn Huy, đoán ngay ra dân xứ lạ, cô cười:

- Dạo gần đây, có rất nhiều bạn trẻ như em từ xa đến.

Huy không hiểu cô ta nói thế nhằm mục đích gì. Thấy Huy đứng ngây ra, cô giục:

- Vào đi chứ!

Huy càng ngạc nhiên:

- Sao cơ?

- Chứ không phải em tìm đến đây là muốn biết tương lai sau này sao?

- Tương lai sau này à? - Huy lẩm bẩm rồi vội vã theo chân một bạn trẻ bước vào.

Tiếng đếm tiền vang lên sột soạt làm Huy không sao ngủ được. Chiếc đồng hồ trên tường thong thả gõ mười một tiếng. Đã trễ thế ư? Ngày mai, Huy trực ca sáng. Suốt đêm qua, anh đã phải thức để canh chừng bọn đua xe trái phép. Dạo này, sao chúng nó lộng hành thế không biết, lại toàn những đứa nhãi ranh vị thành niên. Cấm đường này, bọn nó tổ chức đua ở tuyến đường khác. Nhóm anh có đến mấy người nhưng vẫn mệt đừ vì bị bọn chúng nó quay như quay dế. Bây giờ chỉ thèm ngủ, tưởng như chỉ cần đặt lưng xuống là giấc ngủ ập đến.

Tiếng đếm tiền vang lên sột soạt, không lớn nhưng dai dẳng. Trở mình mấy lần vẫn chẳng thể dỗ giấc ngủ, Huy bật dậy tiến thẳng ra phòng khách. Người vợ trẻ không hề hay biết, say sưa mở từng xấp tiền để ngổn ngang trong bao thơ. Hình ảnh của mái tóc dài buông xõa xuống bờ vai khiến cho anh nhớ đến dạo trước, đó là lần đầu tiên anh vô tình bắt gặp chị ngồi bên chiếc dương cầm dưới đêm trăng. Chính dáng vóc mảnh khảnh, thướt tha ấy đã níu bước chân anh. Chỉ cần được nhìn ngắm gương mặt hài hòa, diễm lệ của chị là bao nhiêu mệt mỏi, ưu phiền tan biến hết.

Người vợ trẻ nghe tiếng bước chân vội quay lại. Huy ngây người nhìn vợ, cảm giác khó chịu đi đâu hết. Anh nhẹ giọng:
« Chương TrướcChương Tiếp »