Tiêu Trúc ở cùng với Nhẫm Nam cả một ngày, đến tối hai người mở cái đèn nhỏ lên, dưới ánh đèn vàng ấm áp nói cười, Nhẫm Nam vươn tay về phía dướicủa cái đèn bàn, để ánh sáng chiếu xuống đầu ngón tay cô, lơ lững không mục đích.
Tiêu Trúc nghiêng đầu nhìn Nhẫm Nam, luôn cảm thấy lần này cô trở về có chỗ nào đó không giống như trước , tâm tư cô khéo léo, lúc đó xảy ra chuyện như vậy, kết hợp với lời nói và những việc mà cô làm gần đây, thì cô ấy cũng hiểu rõ được đôi chút, nhưng nhìn thấy tình huống xảy ra hôm nay, thì những gì mà cô ấy nghi ngờ cũng không còn nữa. Nhưng cô ấy vẫn có hơi không muốn bỏ qua, nhìn vào bên mặt của Nhẫm Nam và hỏi: “Nhẫm Nam, bây giờ cậu… có hạnh phúc không?”
Thiếu nữ dưới vầng hào quang đang lưu chuyển quay đầu lại nhìn cô ấy, sau đó cười lên, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, trông ngây thơ động lòng người, nói: “Hạnh phúc, từ trước đến nay tớ chưa từng hạnh phúc như vậy.” Nhẫm Nam quay đầu lại, nhìn cái đèn chớp chớp mắt, lông mi dày rũ xuống đổ bóng giống như cánh quạt nhỏ, cô mím môi rồi lại nhịn không được mà kéo ra một độ cong nhỏ: “Tớ nói thật với cậu vậy, tớ đã thích anh ấy từ rất lâu rồi, từ trước đến giờ vẫn luôn thích anh ấy, vốn dĩ tớ vẫn luôn đoán không ra là rốt cuộc anh ấy có thích tớ hay không, nếu như anh ấy thích tớ, vậy tại sao không cùng tớ ở bên nhau. Sau này khi tớ biết lý do rồi, lại cảm thấy đau lòng hơn là lúc mà tớ không biết.”
“Nhưng cho dù là lúc mà tớ đau lòng nhất, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ ngoan ngoãn nghe lờicứ như vậy mà bỏ cuộc. Điều mà tớ sợ nhất là anh ấy không yêu tớ, chỉ cần anh ấy yêu tớ, thì cái gì tớ cũng không sợ.”
Nếu yêu nhau thật lòng thì sẽ mãi mãi ở bên nhau.*
*Gốc là Sơn hải diệc khả bình.
Tiêu Trúc nhìn vào mắt của Nhẫm Nam, mắt cô sáng như vậy, vui vẻ như vậy, nên cô ấy cũng không muốn nói thêm cái gì nữa, cũng không muốn thuyết phụccô thêm gì nữa, cô ấy không khỏi có hơi ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ Nhẫm Nam có thể dũng cảm như vậy, mạnh mẽ như vậy, cũng ngưỡng mộ tất cả sự kiên trì của cô đều được hồi đáp.
Trời có hơi tối dần, Nhẫm Nam tiễn Tiêu Trúc ra ngoài cửa, khi đi đến cầu thang, vừa lúc gặp Khánh Chi và Minh Chi đang từ bên ngoài trở về, Nhẫm Nam nghiêng đầu, có hơi tò mò hai người này cùng nhau đi ra ngoài khi nào.
Còn chưa đợi cô lên tiếng hỏi, Giang Minh Chi đãlên tiếng trước: “Ài, Tiểu Trúc Tử đã đến rồi, tại sao bây giờ lại muốn về nhà rồi, sao không ở lại chơi thêm một lát nữa?”
Tiêu Trúc nhếch môi mỉm cười, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, chỉ có Nhẫm Nam đứng ở bên cạnh cô ấy mới nhìn thấy rõ, Nhẫm Nam chớp chớp mắt, sau đó quay sang nói với anh hai của cô: “Anh hai, trời cũng muộn rồi, nhà của A Trúc quản rấtnghiêm, cậu ấy chắc chắn là phải trở về nhà rồi, anh có thể đưa cậu ấy về nhà không?”
Giang Minh Chi cười hào phóng, không quan tâm đến những tâm tư nhỏ kia cô gái nhà người ta, ở dưới cầu thang xa xa vươn tay, giống như chàng trai tuấn tú đang mời người ta khiêu vũ, Tiêu Trúc khẽ quay đầu nhìn Nhẫm Nam, cái lúm đồng tiền kia càng thêm rõ ràng, sau đó nhỏ giọng nói với cô một câu “Cảm ơn cậu”, rồi đi về phía của người nào đó ở dưới lầu.
Nhẫm Nam nhìn bóng lưng của hai người cùng nhau đi xa, cô cười nhẹ một tiếng, sau đó lại khẽ thở dài, cô cũng không biết mình là như vậy là tốt hay là xấu, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy, bất kể là tốt hay xấu, tốt xấu gì cũng là một cái kết quả, hoặc là như ý nguyện hoặc là buông bỏ, còn hơn là trái tim cứ bị treo lơ lửng như bây giờ.
Giang Khánh Chi ở dưới cầu thang nhìn Nhẫm Nam đang xuất thần, ho nhẹ một tiếng, Nhẫm Nam mới hoàn hồn lại, cô cắn nửa môi, cố kiềm nén khoé miệng đang không khỏi cong lên.
Gần đây cô vẫn luôn như vậy, mỗi lần khi thấy anh cả đều nhịn không được mà vui vẻ trong lòng.
Nhẫm Nam chớp mắt từ trên lầu lịch bịch đi xuống, nhưng cô đi có hơi vội, vô tình làm rơi một chiếc dép, Nhẫm Nam vội vàng dừng lại giữa chừng, không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ, làm sao mà cứnhìn thấy anh là đến cả dép cô cũng mang không xong vậy.
Giang Khánh Chi cũng không cười cô, sắc mặt cũng không thay đổi, anh nhặt chiếc dép lê mà cô làm rơi bên cạnh lên, ngẩng đầu nhìn Nhẫm Nam đang đứng giữa cầu thang trông bộ dáng có hơi đáng thương.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính vàng của anh trở nên dịu dàng hơn, anh tiến lên cầu thang, từng bước từng bước đi đến gần Nhẫm Nam, sau đó dừng lại ở mấy bậc thang phía dưới, vừa lúc ngang với tầm mắt củacô.
Nhẫm Nam bị ánh mắt của anh bắt gặp, sự ấm áptrong đôi mắt của anh cả cũng không thể bị ngăn cách bởi thấu kính lạnh giá, nếu như không phải cô nhìn thấy khuôn mặt của mình trong đôi mắt của anh, cô cũng không biết là mình đã cười lúc nào, hai người ngây ngốc cứ đứng ở đó như vậy, vẫn luôn nhìn đối phương, ánh mắt giao nhau, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy lưu luyến.
Giang Khánh Chi có lẽ cuối cùng cũng nhận ra là haingười đang đứng ở trên cầu thang như vậy, hơn nữa bé con một chân vẫn còn đang để trần, thật sự có hơi ngốc ngếch, anh hơi cuối người xuống.
Nhẫm Nam nhớ đến trước kia anh cả cũng từng cuối người xuống như vậy mang giày cho mình, khi đó cô cái gì cũng không biết, vì một chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể vui vẻ, bây giờ thì cái gì cô cũng biết rồi, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cô không nhịn được mà giơ một chân lên, nhưng lại không ngờ giây tiếp theo đã rời khỏi mặt đất rồi, Giang Khánh Chi trực tiếp ôm cô lên, Nhẫm Nam có hơi hốt hoảng ôm lấy vai của anh cả, nhưng trên thực tế là anh sớm giữ lấy áσ ɭóŧ của cô rồi ôm trọn bé con vào lòng.
Nhẫm Nam và người cô yêu đã từng chia cách, bây giờ lại được đoàn tụ, họ đã làm chuyện thân mật nhất trên đời, nói qua rất nhiều lời khiến người ta đỏ mặt, đến cả những cảm xúc thầm kính nhất trong lòng của thiếu nữ cũng nói cho anh biết. Nhưng bây giờ được ôm trọn vào trong vòng tay anh như thế này, tiếng tim đập và hơi thở của cả hai ở khoảng cách gần như vậy đang được lên men vô tận. Hương thơm trên tóc cô quay quanh hai người họ, hơi ấm cơ thể của anh dưới lớp áo sơ-mi hâm lấy cô, ngay cả những sợ tóc bay chạm vào da cũng đem lại cảm giác tê dại.
Giang Khánh Chi cứ như vậy ôm lấy cô, từng bước từng bước vững vàng ôm bé con đi vào phòng của anh.
-->thấy có bạn ủng hộ, tui đăng miễn phí luôn