Chương 30

Bên trong ổ chăn trùm kín tối tăm được bao phủ bởi du͙© vọиɠ sôi trào đang điên cuồng lên men, ban đầu cô là bị bàn tay kia giữ ép nuốt xuống, về sau phần bụng mà Giang Nhẫm Nam chống lên bắt đầu căng chặt, cơ bắp nhô lên rõ rệt trong lòng bàn tay cô, eo mông dùng sức thúc lên trên từng cái một, không chút lưu tình đâm vào khoang miệng nóng ẩm yếu ớt của Giang Nhẫm Nam.

Đây đâu phải cô đang ngậm mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ anh cả, đây rõ ràng là Giang Khánh Chi đang dùng dươиɠ ѵậŧ xâm lược môi lưỡi cô, thô bạo vô tình, không hề thương tiếc.

Giang Nhẫm Nam cực kỳ khó chịu, nước bọt của cô chảy xuống quyện lại cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên khóe môi, còn chưa kịp phun ra đã bị gậy thịt thúc lên đẩy hết trở về, bắn vào yết hầu, làm cô muốn ho sặc.

Nhưng không có một chút kẽ hở nào để ho, ngược lại càng căng chặt hơn khiến môi lưỡi cô áp sát vào dươиɠ ѵậŧ, đồn ép từng đợt, khăng khít đắm chìm càng lúc càng sâu.

Giang Khánh Chi giống như bị dã thú nhập vào người, chỉ dựa vào trực giác hành động, vừa cảm nhận được sự mềm mại ướŧ áŧ trên đùi liền theo bản năng nâng chân lên, làm cho nhũ thịt lắc lư trên bắp đùi mình, dùng cẳng chân ấn sâu vào huyệt thịt non mềm.

Anh cọ xát lên xuống, bầu ngực nho nhỏ ‘bốp bốp’ đánh vào đùi trong, dập dềnh đong đưa, trong miệng ngập tràn âm thanh nức nở nghẹn ngào, ngậm mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ anh, hoa môi ướt nóng kẹp lấy cẳng chân anh, vì sao có thể sung sướиɠ như vậy nhỉ, cơn đau đầu khi say xen lẫn với kɧoáı ©ảʍ giống như cái đinh ghim vào huyệt Thái Dương, thôi thúc anh động eo nhanh hơn, hung hăng cắm tới.

Một bàn tay vói vào trong chăn, ngực sữa được bắp đùi đỡ lại lắc lư bên ngoài, vừa mò xuống dưới đúng lúc bị đầṳ ѵú cứng rắn quẹt trúng, anh nắm bóp vật nhỏ tự chui đầu vào lưới này, dùng vết chai trên ngón tay kéo xoa một cái, lập tức nghe được tiếng thét mơ hồ phát ra từ khoang miệng bị lấp kín của Giang Nhẫm Nam.

Tiếng khóc nức nở ẩn chứ sự ngọt ngào yếu ớt trong bóng tối làm cho Giang Khánh Chi sôi sục, trong mắt giống như có tơ máu tuôn trào, nặng nề thúc vào môi lưỡi của Giang Nhẫm Nam, đâm sâu thêm vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt liền phun ra, bắn liên tục từng đợt, gần như là dội thẳng xuống yết hầu cô.

Dươиɠ ѵậŧ thô to lấp kín khoang miệng, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ khóa lại chặt chẽ ở trong môi, một ít thì bắn thẳng vào yết hầu, còn một ít thì dính vào khoang miệng, đến khi anh rút ra, còn lôi theo một sợ bạch trọc trong suốt, kéo giãn thật dài rồi mới chịu đứt đoạn, bám lại trên cánh môi hồng nhuận, chảy xuống một đường.

Giang Nhẫm Nam rốt cuộc cũng được tự do, chật vật ho khan, thở hổn hển, qua một hồi lâu vẫn chưa thể bình ổn lại, chỉ có thể nằm liệt trên bụng anh hít thở từng ngụm, cứ thế nằm sát bên cạnh dươиɠ ѵậŧ còn chưa kịp mềm xuống kia, khuôn mặt chỉ cách một khoảng nhỏ.

Trong chăn ngập tràn mùi hương da^ʍ mĩ nóng ẩm ướŧ áŧ, Giang Nhẫm Nam cuối cùng cũng xác định được, đây chính là mùi hương bám trên tóc cô, không hề sai, không phải ảo giác của cô, cũng không phải nằm mơ.

Trong bóng tối, cô ngộp đến mức đầu đầy mồ hôi, đột nhiên chăn trùm trên đầu nhẹ nhàng bị vén lên, không khí mát lạnh sạch sẽ bất ngờ xông ập đến, nhưng cô tình nguyện để thân thể chìm đắm trong hormone ẩm tối lúc nãy, giống như một tầng mồ hôi mỏng trải trên da, chui vào từng lỗ chân lông của cô.

Giang Nhẫm Nam bình tĩnh trong chốc lát mới miễn cưỡng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên trên.

Giang Khánh Chi từ trong mộng tỉnh lại, nói là mộng, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một mảnh u tối, là một mảnh không gian tối tăm đang không ngừng rực rỡ lóe sáng, giống như vẩy rắn phản xạ ra ánh sáng ác ý mà hấp dẫn, khiến anh cảm thấy khô nóng lạ thường.

Sau đó, một luồng nhiệt ẩm ướt linh hoạt từ bên trong cơ thể tản ra, giống như ngọn lửa thiêu đốt anh, rõ ràng rất đau, nhưng lại cực kỳ sung sướиɠ, ngọn lửa liếʍ láp làn da anh, mỗi một tấc lướt qua đều sẽ in lại một vết sẹo dữ tợn, rất nhanh liền giống như hoa văn che kín toàn thân.

Nhưng Giang Khánh Chi không hề ngăn cản, anh cứ như vậy để ngọn lửa đốt cháy chính mình, cho đến khi mở bừng mắt trong đêm tối.

Anh thấy dươиɠ ѵậŧ của mình, nóng hầm hập nảy lên, gân xanh dường như muốn lồi ra ngoài, trở nên nóng bỏng ướŧ áŧ, còn hơi dính ánh nước. Mà bên cạnh dươиɠ ѵậŧ, là Giang Nhẫm Nam đang nằm ở đó, trên mặt là vẻ hoảng hốt đan xen giữa thuần khiết và ham muốn.

Anh lại mơ như vậy nữa, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, gần đây càng thường xuyên hơn, ban ngày càng lạnh nhạt với cô bao nhiêu, thì giấc mơ giao hòa vào ban đêm sẽ càng thân mật bấy nhiêu.

Có lẽ là anh đã hết thuốc chữa rồi, Giang Khánh Chi nghĩ.

Nhưng cũng chỉ có ở trong giấc mơ như vậy, anh mới có thể làm càn phát tiết du͙© vọиɠ của bản thân, nghe theo nguyện vọng mãi mãi không có cách nào thực hiện nơi đáy lòng, cho nên anh không muốn ngừng, không muốn cứu chữa, chỉ muốn tiếp tục chìm đắm thế này.

Giang Nhẫm Nam nhìn anh, trong lòng không phải là không thấp thỏm, nhưng cô vẫn lẳng lặng chờ đợi phản ứng của anh cả. Đột nhiên, một bàn tay giữ chặt lấy cô, kéo cô lên ôm vào trong ngực, anh ôm rất chặt, suýt nữa đã làm cho Giang Nhẫm Nam không thể hít thở, tiếng tim đập dữ dội từ một l*иg ngực khác truyền tới, đánh vào trong lòng cô, khiến trái tim cô không tự chủ được cũng đập nhanh hơn.

“Anh yêu em.”

Chỉ có ở trong mộng, Giang Khánh Chi mới có thể nói ra những lời này, anh nhẫn nhịn cực kỳ vất vả, chỉ có duy nhất ở trong mộng anh mới dám nói ra, nếu ngay cả trong mộng cũng không thể nói được, linh hồn của anh sẽ chết mất.

Đầu Giang Nhẫm Nam trống rỗng, không có một chút phản ứng nào, chỉ còn lại trái tim đang đập mạnh đến phát đau, âm thanh bùm bùm từ mạch máu từng cái đánh vào màng tai cô, cô không còn nghe được bất cứ âm thanh gì, ngay cả bản thân rơi nước mắt từ lúc nào cũng không biết, ngay cả người đang ôm cô đã lần nữa thϊếp đi cũng không phát hiện, cô chỉ yên lặng nằm trong lòng ngực anh, nhìn bên ngoài cửa sổ đang dần nhuốm màu xanh nhạt, vẫn luôn rơi nước mắt.



Nói trước là bộ này tui mẹ ruột na9, tác giả mà để anh Khánh Chi đau lòng nhiều quá chắc tui trầm cảm mất (╯︵╰,)