Chương 22

Đêm khuya yên tĩnh không có việc gì phát sinh, chỉ có một người thiếu nữ trần trụi.

Chân của cô mềm oặt đặt trên đùi Giang Khánh Chi, anh toàn tâm toàn ý giúp cô cởi tất chân màu trắng xuống.

Làn da như ngọc càng lúc càng bại lộ trong màn đêm, đầu gối phiếm hồng, mắt cá chân nhỏ xinh, mu bàn chân căng bóng, đầu ngón chân giống như trân chân, đến móng tay cũng có một quầng màu anh đào, thuần khiết đến kỳ lạ.

Lông mi của Giang Nhẫm Nam khẽ rung động, mở mắt ra, đôi mắt như nước nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi quỳ trên giường, hơi chống trên người cô.

“Anh cả.” Cô mềm mại gọi, mũi chân vô tình xẹt qua vật lạ đang nhô lên ở thân dưới, chỉ lướt nhẹ đã khiến cho Giang Khánh Chi thực cốt tiêu hồn* phát ra tiếng thở dốc trầm đυ.c.

“Cứng quá.”

(*) Thực cốt tiêu hồn: mô tả cảm giác sung sướиɠ khi quan hệ, hoặc ám chỉ cho việc một người đàn ông bị quyến rũ đến mức không thể kháng cự được.

Giang Nhẫm Nam cũng không còn dư thừa tinh thần để ý thức được cô đang đùa bỡn cái gì, lời nói chỉ hoàn toàn xuất phát từ bản năng ngây thơ tò mò như một đứa trẻ.

Sự tương phản như vậy ngược lại càng khiến cho lửa dục bùng cháy mãnh liệt hơn, bởi vì vẻ hồn nhiên vốn là để bị bắt nạt và vấy bẩn.

Giang Khánh Chi nắm lấy cổ chân trơn mềm của cô, nhưng lại không có biện pháp đẩy ra, chỉ có thể để cô tùy ý dùng lòng bàn chân non nớt không ngừng nghiền áp chơi đùa dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình.

Mắt cá chân nhỏ nhắn của cô vặn vẹo ở đầu ngón tay Giang Khánh Chi, giống như vật nhọn bọc vải đâm vào anh, không thể nói rõ đây là ngứa hay là đau, nhưng nó thật sự khiến người ta khó lòng thỏa mãn được mà trầm mê bên trong xúc cảm này.

Độ cong ở lòng bàn chân Giang Nhẫm Nam kín kẽ dính chặt vào dươиɠ ѵậŧ đang cương lên, ấn nhẹ từng cái, làn sóng du͙© vọиɠ cứ thế từng đợt vây lấy Giang Khánh Chi, giống như thủy triều phủ lên rồi hạ xuống, bọt sóng trắng xóa nổi lềnh bềnh không hề buông tha liếʍ láp hạt cát, lưu lại vết tích ẩm ướt sẫm màu.

Ngón chân cô có chút bất an động đậy, đầu ngón chân tựa bốn viên ngọc trai cuộn tròn vào nhau, giống như những hạt bắp nhỏ sít sao dựa gần, mỗi một lần dùng sức, lòng bàn chân sẽ nghiền áp vào dươиɠ ѵậŧ sâu hơn.

Việc này đối với Giang Nhẫm Nam mà nói có lẽ là một trò chơi rất thú vị, chơi mãi không biết mệt, lại duỗi xuống thêm chút nữa, ngón chân hoạt bát dừng ở đường cong đang nhô lên, quần tây không tính là mỏng, nhưng vật kia quá lớn quá dã man, thậm chí còn cách lớp quần tây hiện lên một chút hình dạng.

Đệm thịt ngón chân của Giang Nhẫm Nam nhẹ nhàng chạm vào dục căn, giống như vẫn chưa thấy đủ, ngón chân đè nặng, đầu ngón chân kẹt vào giữa rãnh qυყ đầυ, cô hơi hoang mang, muốn rút về nhưng bàn tay đang nắm lấy chân cô quá mạnh, giữ chặt đến mức cô không thể động đậy được, nhìn từ bên ngoài giống như Giang Nhẫm Nam đang chủ động dùng ngón chân cọ xát rãnh qυყ đầυ mẫn cảm.

Giang Nhẫm Nam hoảng hốt nhìn về phía anh, đây không phải là anh cả mà cô quen thuộc.

Anh cả sẽ không ở trong bóng đêm lén lút buông lỏng cổ áo, sẽ không tùy ý ném nơ cổ lên giường cô, sẽ không thấm ra mồ hôi tinh mịn phủ kín trán, dọc theo huyệt Thái Dương một đường chảy xuống, tiến thẳng vào xương quai xanh rồi biến mất.

Sẽ không để lộ hạ thân cứng rắn, sẽ không nắm lấy cổ chân cô không buông, sẽ không kín đáo đưa đẩy lòng bàn chân của cô nghiền áp dươиɠ ѵậŧ, sẽ không âm thầm đĩnh eo bụng thúc về phía cô, sẽ không phát ra những tiếng thở dốc trầm đυ.c nhuốm đầy du͙© vọиɠ từ trong xoang mũi.

Nhưng mà người này là ai chứ?

Vẻ ngoài của anh rõ ràng rất giống anh cả, mùi hương cũng giống, ngay cả nhiệt độ lòng bàn tay cũng giống như đúc, cô nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ, chỉ tùy ý để người đàn ông chơi đùa chính mình, còn mình thì chơi đùa anh cả.

Lòng bàn chân của cô bị dính một chút dịch trắng trơn trượt, quần tây cũng vậy, vải dệt ẩm ướt có chút nhám, nơi đó rất nóng, ma sát gan bàn chân non nớt trở nên đau đớn ngứa ngáy, khiến cô nhịn không được mà cuộn chặt bàn chân, cọ xát, càng ngày càng khó chịu.

“Anh cả.” Cô run run kêu lên, trong giọng nói chứa đầy sự nhút nhát và khát cầu.

“Đừng nói chuyện.” nhưng chỉ đổi lấy được một câu vô tình cùng với hạ thân đang dần dần kịch liệt va chạm.

“Anh cả, em khó chịu….” Giọng nói mềm mại càng yếu dần, âm cuối run rẩy khiến người ta đau lòng.

Giang Khánh Chi nhắm mắt bình ổn trong chốc lát, dừng lại động tác rồi buông cô ra, mặc kệ thân dưới sưng to, nửa đứng ở trên giường, dự định giúp cô mặc lại quần áo, chấm dứt hành động sai lầm này.

Nhưng tất cả động tác của anh đều ngừng lại.

Bởi vì Giang Nhẫm Nam đang nắm lấy tay anh, đẩy ra qυầи ɭóŧ tơ lụa của cô, đặt lên địa phương ấm áp đầy ướŧ áŧ kia.

“Anh cả, em khó chịu, vô cùng khó chịu….” Cô nhắm hai mắt nỉ non như nói mơ.

Nơi đó rất ấm áp, đầu ngón tay của anh thậm chí còn nóng hơn vài phần so với phần da thịt ở xương hông bên dưới bụng nhỏ của Giang Nhẫm Nam, tinh tế mềm mại đến khó tin, chỉ cần hơi mơn trớn là có thể cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt lưu lại trên đầu ngón tay. Lưng quần móc ở trên móng tay anh, thúc giục anh phải dùng sức ấn xuống, hãm sâu vào trong da thịt.

Giang Khánh Chi quả thật chưa từng gặp qua thử thách nào khó khăn hơn thế này, núi đao biển lửa anh đã từng xông đến, nguy cơ tứ phía vẫn không hề sợ hãi, nhưng chưa bao giờ bị vây hãm bởi thân thể của cô gái nhỏ của anh như vậy, tiến tắc bối đức, thối khước vi tâm.

(*) Tiến tắc bối đức, thối khước vi tâm: tiến lên thì vi phạm với phẩm hạnh đạo đức đang gánh vác, mà lùi bước thì lại trái với con tim.

Nhưng Giang Nhẫm Nam không hề suy nghĩ nhiều như vậy, say rượu làm khuếch đại sự vui sướиɠ trong lòng người, lọc đi hết thảy ngượng ngùng cùng câu nệ, cô cứ như vậy trợn tròn mắt, nhìn người trong lòng mình, kéo tay anh tìm kiếm sâu hơn về phía thân thể cô. Sức lực chống đỡ của bàn tay kia không quá lớn, cứ như vậy bị cô nắm lấy xương cổ tay kéo vào bên trong, đầu ngón tay chạm lên làn da càng ngày càng nóng, mà nhiệt độ lưu lại cũng càng ngày càng nhiều.

Đầu ngón tay của anh bị nhấn vào địa phương bí ẩn, một đường non mịn mặc cho anh thưởng thức, nhưng mà Giang Khánh Chi lại có hơi kinh sợ, anh khẽ nhấc mu bàn tay lên, tầm mắt cố định tại địa phương vừa bị che phủ kia.

Nơi đó non mịn trơn bóng, trắng trong như tuyết, mềm mại giống như ngọn gió hoàng hôn phả vào trên mặt, nơi đó cái gì cũng không có, trừ bỏ da thịt nhẵn mịn ra thì không có gì cả. Tay anh cứ như vậy xoa nắn da thịt trần trụi, lưu lại xúc cảm dịu dàng, không một vật ngăn cản, không có bất kỳ khoảng cách nào.

Giang Nhẫm Nam ở dưới bàn tay anh rêи ɾỉ ra tiếng, lưu luyến giống như chim én nỉ non khi vừa xây tổ, cô run rẩy âu yếm gọi anh: “Anh cả, nơi đó không thoải mái….” khẩn cầu được âu yếm và an ủi nhiều hơn.

Giang Khánh Chi biết bé trưởng thành, cũng biết cô có du͙© vọиɠ của phụ nữ, anh thừa nhận trước nay bản thân có ham muốn đối với cô, nhưng anh không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ nhìn thấy được nơi riêng tư bị cạo trơn bóng của cô.

Đó là một nơi quá mức bí ẩn, là vùng cấm mà bất kỳ kẻ nào cũng không nên đặt chân đến.

Nhưng bây giờ cánh cửa vùng cấm bị cạy mở trong chớp mắt, chỉ để một mình anh đi qua, lộ ra quang cảnh làm say lòng người.

Non nớt như vậy, tựa như hạt tuyết sẽ hòa tan ở đầu ngón tay, còn hơi phiếm phấn, lọt vào tầm mắt anh, nện lên huyệt Thái Dương, ngay cả máu chảy qua cũng sẽ cảm thấy đau đớn, trước mắt như bị vẩy xuống một giọt máu đỏ, lập tức trở nên thô bạo, lâm vào tham dục.

Giang Nhẫm Nam không hề biết người trong lòng của cô đang lâm vào hoàn cảnh như thế nào, vẫn tiếp tục dùng sự ngây thơ trẻ con để làm nũng.

Cô lén đến công ty bách hóa mua dao cạo, trên hoạ báo có nói con gái nước ngoài đều lưu hành kiểu cách như vậy, cô không biết anh cả có thích bộ dáng này hay không, nhưng dù sao cô cũng phải thử một chút.

Nơi đó sau khi cạo sơ liền trở nên trơn bóng thoải mái, nhưng quá non nớt, không lâu sau đã bị ma sát đến phát đau, lông tơ còn chưa mọc ra, nhưng các lỗ chân lông đều có cảm giác ngứa ngáy, chui sâu trong da thịt, ẩn vào các mạch máu của cô.

Loại đau khổ từ trong cốt tủy này bị men rượu quấy mở, lặn xuống mỗi một tấc da thịt, khiến cô không hề cố kỵ mà cầu hoan.

Đây cũng không phải là việc xấu xa gì, tìиɧ ɖu͙© thiếu nữ vẫn luôn tốt đẹp và mộng ảo, chỉ cần đầu ngón tay anh cả nhẹ nhàng lướt qua là có thể bình ổn được một ít cảm giác khô nóng, chỉ cần vết chai mỏng của anh cả ma sát là có thể thỏa mãn được một ít khát vọng không thể miêu tả.

Nhưng anh cả vẫn ngừng ở nơi đó không chịu động, Giang Nhẫm Nam mới vừa nhận được một ít thoả mãn nên sẽ càng có khát vọng sâu hơn, cô không thể dễ dàng bình phục lại nhanh như vậy được, vì thế càng nắm lấy tay anh chặt hơn, giống như mèo con chó con ôm người nhẹ nhàng dụi dụi, để cho vết chai của anh cọ xát lên vùng thịt non mềm ở xương hông bên dưới bụng nhỏ chính mình.

Giang Nhẫm Nam tự giác dùng tay anh để giải ngứa, dùng bàn tay mà quanh năm anh cầm bút cầm súng, từng chạm qua mực cũng từng dính qua máu, chậm rãi hóa giải du͙© vọиɠ bành trướng sau khi say rượu.

Giang Khánh Chi thuận theo cô, chỉ là trên mặt đã không còn lý trí nữa, chiếc mặt nạ tám gió thổi bất động* của anh rốt cuộc cũng vỡ vụn rơi ra, vì cô gái nhỏ mà lý trí một nơi linh hồn một ngã, biểu tình lãnh đạm như sương lúc trước đã sớm bị dục hỏa thiêu đốt.

(*) Tám gió thổi bất động: ý nói đến vẻ mặt cho có gặp bất kỳ việc gì cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.

Đầu ngón tay của anh bị da thịt mềm mại đẩy nhô lên, lập tức chọc ra mấy vết hãm sâu nho nhỏ, càng làm nổi bật dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của vật nhỏ kia, chỉ có một chút sức lực nơi đầu ngón tay anh mà đã có thể ức hϊếp cô thành như vậy.

“Anh cả, ngứa, em muốn gãi một cái….” con ngươi của Giang Nhẫm Nam hàm chứa ánh nước gợϊ ȶìиᏂ, ở khóe mắt nổi lên một chút ửng đỏ, đây không phải là biểu hiện tình cảm thuộc về thiếu nữ, mà là sự phong tình nguyên sơ nhất của một người phụ nữ.

Cô có phần không chờ kịp, trực tiếp phủ lên lòng bàn tay Giang Khánh Chi, ngón tay nhợt nhạt đan xen chen vào khe hở ngón tay, dùng móng tay của chính mình mạnh mẽ cào qua da thịt.

Trong cơn say không thể kiểm soát được sức lực, cô xuống tay quá tàn nhẫn, nơi đó lại non nớt như vậy, làm sao có thể đối đãi như thế, một chốc liền hiện lên vệt đỏ, lập tức kí©h thí©ɧ khiến Giang Nhẫm Nam ứa ra một giọt nước mắt. Cô tự mình động thủ, nhưng vẫn không biết xấu hổ tủi thân, ngược lại vừa đáng thương vừa mang theo chút oán trách nhìn chằm chằm vào anh.

Một nửa gương mặt của Giang Khánh Chi ẩn trong bóng đêm, một nửa bị ánh đèn bàn mờ nhạt mạ lên một tầng sắc màu ấp áp mờ ảo, chỉ có thể từ đó thoáng nhìn trộm ra được một chút cảm xúc, anh trầm mặc tiếp nhận sự oán trách đáng yêu này, thở dài, ngăn lại bàn tay đang hoạt động lung tung, ôn nhu vân vê vật nhỏ ửng hồng đến đáng thương kia, giúp bé của anh giải ngứa.

Giang Nhẫm Nam nhận được chút an ủi, vết chai mỏng trên tay anh so với cái gì đều hữu dụng hơn, giống như là dao cạo dịu dàng, vuốt phẳng tình cảm say mê lộ ra từ trong cốt tủy của cô, lưu lại một mảnh bủn rủn.

Nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng sinh ra nhiều lòng tham hơn. Vẫn chưa đủ, chỉ có như vậy thôi thì vẫn chưa đủ.

*

Cíu em mọi người ơiii, mấy chương gần đây tự nhiên tác giả viết vừa dài vừa thơ, đúng là muốn làm khó một đứa nghèo nàn câu chữ và deadline ngập đầu như em đây mà (ᗒᗣᗕ)՞