Chương 15

Đêm đó, Giang Khánh Chi ôm Giang Nhẫm Nam ngồi trên đùi dỗ dành thật lâu, mãi đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại mới hỏi: “Vì sao đột nhiên lại thử váy vào buổi tối?”

Giang Nhẫm Nam có hơi sợ, dự định lừa dối cho qua: “Chẳng phải anh đã đồng ý cho em đi dự vũ hội rồi sao? Sườn xám không may kịp, em liền mua một bộ âu phục.…” Giọng càng nói càng nhỏ.

Giang Khánh Chi đánh giá bộ váy trên người cô một lượt, toàn bộ cánh tay lộ ra bên ngoài, sau lưng là một mảnh ren thật lớn, da thịt trắng nõn bên dưới lớp hoa văn tinh tế như ẩn như hiện.

“Không được.” Lời nói chắc nịch.

Giang Nhẫm Nam có hơi nóng nảy nhưng cũng chỉ dám câu lấy cổ tay áo của anh, mềm mại thỉnh cầu: “Anh cả.…”

“Không được.” Vẫn là câu nói đó.

Giang Nhẫm Nam có chút không phục, nhưng cũng biết việc này đã không thể vãn hồi, với lại bộ quần áo này vốn cũng đã bị kéo hỏng không thể mặc được nữa, cuối cùng vẫn thành thật chấp nhận.

Không nghĩ tới việc này thế mà chưa kết thúc.

“Em mua nó lúc nào?”

Giang Nhẫm Nam không trả lời, có lẽ là bị mèo ngậm đầu lưỡi*.

(*) Mèo ngậm đầu lưỡi: ý chỉ một người phạm phải sai lầm nên không còn lý do gì để biện minh, khom lưng cuối đầu sợ càng nói càng sai.

“Mẹ Trương nói em về nhà đúng giờ.” Không cần nghĩ cũng biết trong lời nói này mang theo ý tứ chất vấn.

Lần này Giang Nhẫm Nam đuối lý đến mức không còn đường nào để phản bác lại, đành phải làm nũng chơi xấu, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh, cuối thấp đầu, bộ dạng vừa khổ sở vừa áy náy.

“Anh cả em sai rồi, thật sự biết sai rồi, anh đừng tức giận với bé được không?” Đừng có không muốn mang cô đi dự vũ hội được không, chỉ là câu này cô không dám nói, sợ biến khéo thành vụng.

“Mỗi lần nhận sai đều rất thoải mái.” Giọng điệu Giang Khánh Chi bình đạm, không thể nghe ra được rốt cuộc là có tức giận hay không.

“Lần này thật sự biết sai rồi, thật sự thật sự.” Khi nói chuyện còn mang theo một chút nức nở, mềm mại yếu ớt, khiến người ta càng muốn ức hϊếp.

Giang Khánh Chi biết cô đây là đang chơi chiêu ai binh tất thắng*, nhưng từ nhỏ đến lớn một chiêu này đều bách thí bách linh**, lần này cũng vẫn là như vậy.

(*) Ai binh tất thắng: quân đội buồn đau nhất định sẽ chiến thắng. Ý là nói khi một người giả vờ đau thương yếu đuối sẽ khiến cho đối phương mềm lòng, lúc đó thừa cơ vùng lên chắc chắn sẽ chiến thắng.

(**) Bách thí bách linh: trăm thử trăm thiêng, nghĩa là thử nghiệm một trăm lần thì một trăm lần đều có hiệu quả.

“Anh cả.”

Nếu có thể quyết tâm đối xử cứng rắn với cô hơn thì cũng sẽ không nuông chiều thành như hôm nay.

”Lần sau không được như vậy nữa.” Cũng không biết là đã quy ước hết bao nhiêu cái lần sau rồi nữa, nhất ngôn cửu đỉnh, một chữ ngàn vàng, đến lượt cô thì hoàn toàn bị đánh gãy không một chút giá trị.

“Anh cả đối xử với em là tốt nhất, em thích anh cả nhất.” Chỉ có những lúc thế này, cô mới có thể mượn cớ làm nũng nói ra lời thật lòng.

Giang Khánh Chi nhìn vào mắt cô, khóe mắt vẫn còn nhiễm đỏ, giống như con thỏ vậy, mí mắt hơi sưng lên, trên mặt có vài giọt nước mắt, mũi cũng đỏ hồng một mảnh, cực kỳ chật vật, duy chỉ có đôi con ngươi là sạch sẽ long lanh không có cách nào xem nhẹ được.

Anh tránh né đôi mắt sáng ngời đó, búng nhẹ lên trán cô: “Hoa ngôn xảo ngữ.”

(*) Hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt, lời nói khéo léo nhưng không thật.

Cách thứ sáu càng gần, Giang Nhẫm Nam lại càng khẩn trương hơn.

Không phải là lúc trước cô chưa từng tham dự qua những dịp như vậy, tiệc rượu xa hoa, y hương lệ ảnh, quả nhiên là nơi tràn ngập du͙© vọиɠ và quyền lực, là nơi niêm yết giá trị công khai của người có quyền thế, hưởng theo nhu cầu, giữa người có tình nhĩ tấn tư ma*, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

(*) Nhĩ tấn tư ma: thành ngữ Trung Quốc, miêu tả cảnh tượng nam nữ yêu nhau thắm thiết, luôn đi cùng nhau.

Mỗi khi cô đến những loại địa phương đó đều giống như là một đứa bé vào nhầm trò chơi của người trưởng thành vậy. Nhưng lần này cô có hùng tâm tráng chí*, đương nhiên không thể để cho người ta soi xét.

(*) Hùng tâm tráng chí: Chí lớn, muốn làm việc to lớn. Quyết tâm anh hùng, ý chí kiên cường.

Hôm nay sau giờ cơm tối, Giang Khánh Chi theo thường lệ phải về phòng làm việc, lúc đi ngang qua lại bị Giang Nhẫm Nam nhanh nhẹn ôm lấy cánh tay.

Người đã lớn như vậy rồi, còn giống như một con gấu túi đu ở trên tay anh, Giang Khánh Chi vừa muốn rút ra, Giang Nhẫm Nam lại được một tấc lại muốn tiến một thước túm chặt tay áo anh, ngọ ngoậy ôm chặt hơn nữa.

“Sao?”

Một chữ lạnh lùng đến mức Giang Nhẫm Nam đành phải ngượng ngùng nới lỏng cánh tay, nhưng cũng không buông ra hết, vẫn còn nắm lấy cổ tay áo của anh, ngửa đầu đáng thương nhìn anh.

Giang Khánh Chi xoa nhẹ mi tâm, kiên định dời tay đi, nói: “Lại muốn làm gì?”

Giang Nhẫm Nam lặng lẽ cười một cái, sau đó vội vàng bày ra bộ dáng đứng đắn như đang đọc báo cáo, nói: “Anh cả, anh cùng em luyện tập khiêu vũ được không, em sợ mất mặt.”

Quá bất ngờ, Giang Khánh Chi nhìn cô, hơi hơi nhướng mày: “Em mà cũng sợ mất mặt?”

Lời này như đâm thẳng vào lòng, cô nhóc nhỏ Giang gia vừa lắc vừa xoay bĩu môi, cực kỳ không phục, cô ngoan ngoãn như vậy, vì sao lại nói giống như cô là một đứa hai mặt nghịch ngợm vậy chứ.

Giang Khánh Chi bị cô quấn lấy, không còn cách nào đành phải nhượng bộ đáp ứng, lúc này miệng của Giang Nhẫm Nam cuối cùng cũng ngừng lại, không cần phải nũng nịu nữa.

Nếu theo ý của Giang Nhẫm Nam, cô còn hận không thể lập tức lên lầu tắm gội rồi mặc bộ váy gợi cảm nhất, tô son môi Max Factor* đỏ thẫm, nhưng Giang Khánh Chi không phối hợp, chỉ định ở trong phòng khách tùy tiện luyện tập.

(*) Max Factor là một thương hiệu mỹ phẩm ra đời vào năm 1909. Max Factor có thể được xem là thương hiệu tổ tiên của ngành mỹ phẩm hiện đại. Thương hiệu tuân theo quan điểm “Không cần vẻ đẹp bẩm sinh, sự quyến rũ là do bạn tạo ra” để đạt được danh tiếng đẳng cấp quốc tế. (Baidu)

Giang Nhẫm Nam vừa muốn chơi xấu, liền nghe thấy anh thản nhiên nói: “Nếu lại bĩu môi anh liền kéo nó xuống.”

Đây là cái anh cả hư hỏng gì vậy chứ, không dỗ thì thôi còn muốn đem miệng người ta kéo xuống!

Số bé khổ chỉ đành mặc đồng phục học sinh, dẫm lên dép lê lông nhung, đứng ngay khoảng trống nhỏ bên cạnh sô pha trong phòng khách nhà mình, cùng anh cả khiêu vũ.

Kim máy hát bị một bàn tay nhấc lên, mắc ở trên đầu ngón tay thon dài, nhẹ nhàng buông xuống, xẹt qua đĩa nhạc hoa văn màu đen, giọng ca từ giữa vòng xoáy trong chiếc loa đồng thau du dương triền miên truyền ra.

“Dạy tôi làm thế nào để không nhớ cô ấy

Một vài đám mây bay trên bầu trời,

Có cơn gió thổi nhẹ trên mặt đất.

A!

Ngọn gió nhẹ lay động mái tóc tôi,

Dạy tôi làm thế nào để không nhớ cô ấy?

Ánh trăng yêu biển cả,

Biển cả yêu ánh trăng.

A!

Đêm trăng dường như cũng ngọt ngào như vậy.

Dạy tôi làm thế nào để không nhớ cô ấy?

.…”

Trong nháy mắt, cô liền trở thành một thiếu nữ mặc áo nhỏ màu xanh phối váy dài xếp ly đen.

Tết tóc bánh quai chèo đã buộc cả ngày lỏng lẻo bung ra, giống như sương mù rũ nhẹ trên vai, cô đã cởi vớ trắng để trong phòng, hiện giờ cẳng chân trơn bóng trần trụi dưới ánh đèn vàng ấm như đang lóe sáng đến trong suốt, mắt cá chân mảnh khảnh được lông xù của dép tôn lên càng thêm lả lướt.

Thấy anh xoay người, thiếu nữ lộ ra nụ cười yêu kiều, mang theo một chút ngọt ngào, lại ẩn chứa một chút ngây thơ, giống như bát canh mận trắng sứ giữa mùa hè, vụn đá ở bên trong chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng.

Mỗi bước chân của Giang Khánh Chi đều thong thả như đang đi dạo, mỗi một bước tựa hồ đều đạp vào trong lòng cô, cô bị con ngươi đen trầm kia bắt lấy, không thể trốn, cũng không muốn trốn.

Anh đi tới trước mặt cô, nhìn ánh mắt giống như nai con ngây thơ vô tri mà lại hết sức ỷ lại kia, giống như bị cào một cái, nhẹ nhàng, cảm giác ngứa ngáy truyền tới lòng bàn tay, thúc giục anh nhanh chóng nắm lấy eo của thiếu nữ, tựa như vật sở hữu của riêng anh.

Giang Nhẫm Nam lập tức bị kéo vào trong lòng ngực của anh, cánh tay anh hữu lực vòng lấy thắt lưng cô, hơi nóng trong ngực dường như có thể xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp áo sơmi tây trang, tỏa đến trên người cô.

Khiêu vũ đại khái chính là cái cớ tốt nhất thế gian của đôi trai gái, như vậy liền giống như là đang ôm nhau, như vậy liền giống như bọn họ là người yêu.

*

《Dạy tôi làm thế nào để không nhớ cô ấy》được sáng tác vào ngày 4 tháng 5 bởi Lưu Bán Nông – người tiên phong trong phong trào văn hoá mới lúc ông đang du học tại Viện Anh Quốc, vì sống xa quê hương nên ông đã làm ra tác phẩm tình cảm nồng hậu này, đáng nhắc tới chính là lần đầu tiên ông sử dụng từ “Cô ấy” trong tác phẩm văn học để chỉ phụ nữ (cũng có người cho rằng là chỉ đến quê hương), về sau vì cách dùng này được áp dụng rộng rãi nên đã bị ảnh hưởng sâu sắc. (Tác Giả)

(*)《Dạy tôi làm thế nào để không nhớ cô ấy》là một bài thơ, sau đó mới được phổ nhạc và trở thành một trong số các ca khúc khiêu vũ thông dụng thời Dân Quốc.