Ting tong!
"Hở..."
Tiếng chuông cửa reo lên phá tan không gian tĩnh lặng, "chúng" bỗng dưng lộ vẻ mặt sợ hãi, tách nhau ra rơi lộp bộp xuống đấy rồi chạy toáng loạn khắp nơi hay cố gắng tìm một nơi nào đó ẩn nấp. Hành vi kì lạ của "chúng" khiến Khiết An mừng rỡ, cô vội chạy ra cửa đón chào người vừa tới.
"Cô Mỹ Lệ!"
"Chào buổi sáng. Em sao thế, mặt xanh xao quá. Có chyện gì không ổn à?"
Nói rồi Mỹ Lệ xoa gương mặt cô học trò, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Khiết An cười nhẹ, lắc đầu.
"Em không sao. Cô mau vào nhà đi!"
Khiết An vội vã kéo Mỹ Lệ vào nhà, lúc đi còn quàng lấy tay Mỹ Lệ, ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi mà nhìn lên cầu thang - cái nơi khi nãy vừa xuất hiện thứ to lớn kia. Mỹ Lệ cũng theo ánh nhìn của Khiết An mà nhìn lên, nhưng đáng tiếc Mỹ Lệ chẳng thấy gì cả.
Dù bản thân Mỹ Lệ có khả năng xua đuổi "chúng" (dù không biết tại sao) nhưng chung quy cô vẫn là người bình thường. Cô không giống Khiết An mà có thể nhìn thấy "chúng".
"Em vừa thấy cái gì đáng sợ lắm sao?"
"À vâng...vừa nãy..."
Khiết An nuốt nước miếng, từ từ kể lại chuyện lúc nãy. Mỹ Lệ vốn đã biết được chuyện Khiết An có thể thấy được những thứ tâm linh, cô cũng khá thoải mái về việc Khiết An chia sẻ câu chuyện của mình như một cách giải tỏa tiêu cực. Đồng thời, nếu có thể giúp được gì Mỹ Lệ đều cố gắng giúp đỡ.
"Thì ra là vậy..."
Mỹ Lệ rũ mắt, dịu dàng xoa đầu Khiết An.
"Tạm thời đừng lên lầu nhé. Chúng ta nói chuyện một chút ở phòng khách nha."
Khiết An vẫn còn bám lấy Mỹ Lệ, cả hai từ từ vào phòng khách rồi ngồi kế bên nhau. Lúc này Khiết An thấy bản thân có thể quá trớn khi cứ bám chặt lấy gia sư của mình, cô mới từ từ thả ra, hai tay cứ thế đặt ngay ngắn trên đùi.
"Em bình tĩnh hơn chưa?"
Mỹ Lệ vươn tay, xoa nhẹ lưng Khiết An đầy dịu dàng.
"Vâng, em ổn."
"Có lẽ điều cô nghĩ là sai nhưng mà..."
Mỹ Lệ có hơi ngập ngừng, cô ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Em có nghĩ bản thân có khả năng thu hút "chúng" không?"
"Dạ?" Khiết An ngây người. Bộ cô có khả năng đó thật à. Một cái khả năng không hề mong muốn?
"Chỉ là suy đoán thôi." Mỹ Lệ xua tay cười rồi nói tiếp. "Cô có kể chuyện của em với một người và người đó bảo rằng em có thể có khả năng như thế."
"Người đó...?"
"Là...một người quen của cô." Nói đến đây, ánh mắt của Mỹ Lệ có chút kì lạ nhưng Khiết An không chú ý quá nhiều. "Cô từng hỏi liệu có thể giúp được em hạn chế việc gặp "chúng" hay không..."
"Người đó nói sao ạ?!" Nói đến đây, Khiết An như kích động nắm lấy vai Mỹ Lệ. Hành động đó vô tình làm đau Mỹ Lệ, gương mặt cô hơi nhăn lại.
"Em...em xin lỗi."
Nhận thấy bản thân đã quá khích, Khiết An liền thả ra, ánh mắt tràn ngập sự hối hận vì lỡ làm đau Mỹ Lệ. Mỹ Lệ cười trừ, xua tay ý bảo không sao.
"[Dẫn đến đây rồi tôi xem.] Người đó bảo vậy đấy."
Nói xong Mỹ Lệ lục cặp ra, lấy một tờ ghi chú rồi ghi vào đó một địa chỉ lẫn bản đồ. Khiết An nhận lấy, ngây ngốc nhìn địa chỉ trên tấm ghi chú.
"Cũng khá gần đây nên em tự đi được chứ?"
"Cô không đi cùng em ạ..."
Mặc dù khả năng giao tiếp với người khác đã ổn hơn nhiều, tuy vậy Khiết An vẫn có chút lo lắng.
"Xin lỗi em. Nhưng mà hiện tại có chút lí do không thể nói..." Mỹ Lệ cười trừ. "Hiện tại cô chỉ không muốn gặp người này."
"À vâng...em xin lỗi vì đã hỏi..."
"Không sao đâu." Mỹ Lệ đặt tay lên vai Khiết An trấn an. "Em nói tên cô ra với người đó thì người đó sẽ tự giác biết thôi. Sẽ ổn thôi mà."
"Em cảm ơn cô." Khiết An ngẩng đầu lên mỉm cười, tay siết chặt lấy mảnh giấy ghi chú. "Em sẽ đi thử một lần!"
Tuy không biết sẽ ổn hay không, nhưng nếu Khiết An đã được trao cho cơ hội như này thì phải nắm bắt. Khiết An cũng chẳng có gì để mất nếu ra về tay trắng, nhưng nếu được cô có thể vĩnh viễn tạm biệt "chúng".
......................
Cuối tuần Khiết An sẽ được nghĩ một bữa như mọi người, để có thể giải tỏa căng thẳng sau một tuần mệt mỏi. Thế nhưng, ngày không có Mỹ Lệ bên cạnh sẽ mệt mỏi hơn ngày thường khi Mỹ Lệ cạnh cô. Đương nhiên là do sự xuất hiện của "chúng" rồi.
Khác với mọi lần, Khiết An sẽ ở nhà chơi cùng cậu em trai cho tới khi mẹ về, và cả ba sẽ ở cùng nhau cho hết ngày. Nhưng hôm nay, Khiết An sẽ đi thử nơi Mỹ Lệ giới thiệu.
Khi Khiết An xin phép đi ra ngoài, mẹ Khiết An đã vô cùng bất ngờ. Sau đó liền cười vui vẻ và lập tức đồng ý mà không hỏi thêm gì cả. Nhưng nếu mẹ Khiết An có hỏi thì chắc cô cũng không dám nói thật.
Rời khỏi nhà vào lúc 10 giờ trưa, rồi đi tới trạm xe buýt gần nhà. Theo như địa chỉ mà Mỹ Lệ đưa cho thì nơi cần tới nằm phố bên cạnh, đi xe buýt thì tốn khoảng 30 phút là tới.
Cơ mà, Khiết An thấy hơi bất ổn khi nhìn dãy số địa chỉ dài ngoành, cùng với đó là tấm bản đồ nhỏ. Trên bản đồ vẽ một ngọn núi rồi khoanh vào nó, như thể bảo nó nằm ở trên đó.
Khi Khiết An tính mở điện thoại để dò xem thử nơi đó như thế nào thì xe buýt tới. Cô vội vã cất điện thoại vào rồi lên xe.
TruyenHDTruyenHD