Chương 6

Nhiệt tình tham gia hoạt động xã giao của Lê Kiến Khanh ở Hồng Kông cao hơn đáng kể so với ở Kinh Châu, chủ yếu là xuất phát từ nhu cầu nghề nghiệp.

Phóng viên phải kết bạn rộng rãi, từ quan chức cấp cao, cho tới bình dân.

Cô hỏi: Anh ở đâu?

Ánh mắt Lê Kiến Khanh đang tìm kiếm toàn trường.

Trường hợp yến hội, vị trí của Lục Vi Chi bình thường giống như đài phong nhãn, chung quanh là muôn hình muôn vẻ loại người, mà anh đứng chính giữa trung tâm, vĩnh viễn gió êm sóng lặng.

Từ bên ngoài mà nhìn, Lục Vi Chi vẫn ung dung tự tại, không thể nghi ngờ so với ánh đèn toàn trường lặp lại càng chói mắt hơn, nhưng khí chất của anh trầm tĩnh lại lạnh lùng.

Cháu gái của Đặng tiên sinh, cô tiểu thư Đặng Vịnh Ninh đang đứng cùng chỗ với anh.

Lê Kiến Khanh cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.

Lục Vi Chi và cô, đều không giống kiểu người thiếu người ở bên cạnh mình.

Trong cuộc sống hiện thực, không có nhiều tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy.

Mấy đôi tình nhân của một thời học sinh nổi tiếng nhất, sau vài năm chia tay, không một ngoại lệ đều bước vào cuộc sống mới.

Lê Kiến Khanh có thể cũng là một trong những người bị tiếc hận, chỉ là tình yêu của cô, so với những người khác, nhiều hơn một mặt u ám không thể nói ra.

Mà lúc bắt đầu cô và Lục Vi Chi càng không cần phải nói, chỉ là một đoạn tình duyên sương sớm như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Cô từng giống như khuy măng sét trưng bày trong tủ, ngón tay Lục Vi Chi vuốt ve cô, khuy bằng sét cũng bởi vì ngón tay anh lưu luyến mà nóng lên, sinh ra một loại ảo giác triền miên.

Anh có lẽ sẽ nghĩ rằng, tháo xuống khuy măng sét kia, ngược lại lựa chọn cô -- nhưng nếu như không có cô, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến cuộc đời của anh.

Bởi vì thế giới này như được thiết kế riêng cho những người như anh.

Chỉ có điều bây giờ, cô không còn là lựa chọn chờ đợi trong tủ quần áo của anh nữa.

Lê Kiến Khanh nhìn về phía cửa sổ sát đất, lấy đêm tối làm nền thủy tinh phản chiếu khuôn mặt của cô.

Cô gái nhỏ lúc trước với vẻ ngoài kiêu căng cùng tính trẻ con nảy nở trên mặt mày, giống như ánh mặt trời lặn về phía tây, rơi xuống đường chân trời sáng chói.

Ánh chiều tà vẫn còn, nhưng không còn chói mắt nữa.

Lê Kiến Khanh nhìn khắp chung quanh phòng tiệc một lần, đem toàn trường chia làm khu nguy hiểm và khu an toàn.

Cô muốn đi tới vị trí của Trang Diệc Văn, nhưng cần phải đi qua nơi mà Lục Vi Chi đang đứng.