Người ở đây đều hít một hơi lạnh, người Vương gia này thật tàn nhẫn.
Vắt kiệt người khác rồi lại đuổi ra ngoài, trong cái năm đói kém này, Vương Tiểu Nha không bị chết đói thì cũng bị những tên lưu manh ngoài kia bắt nạt đến chết.
Triệu trưởng thôn nhắc nhở: “Năm nay là năm mất mùa.”
Vương Đại Trụ: “Thôn trưởng, ta cũng không muốn đâu, nhưng nhà chúng ta nhân khẩu lớn, ngươi cũng thấy đấy, thật sự là nuôi không nổi, một mình nó ra ngoài, càng có thể ăn no mặc ấm hơn.”
Những người Vương gia còn lại cũng phụ họa theo, Triệu trưởng thôn hiểu được, người nhà này quyết tâm muốn đuổi nha đầu này ra ngoài, nếu ông ấy cưỡng chế ở lại thì nha đầu này cũng sống không tốt.
Ông ấy nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, muốn biết suy nghĩ của nàng.
Thành Hòa có thể có ý gì chứ, chỉ đơn giản là bị đuổi đi là không đủ, vì thế nàng dập đầu trước mặt Vương Đại Trụ: “Cha, cha đừng đuổi ta ra ngoài, ta còn phải hiếu kính cha nương.”
Có ý gì đây? Nó muốn dựa vào ông ta sao?
Nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra trước đó, Vương Đại Trụ cũng không muốn nàng hiếu kính, ông ta mở miệng nói: “Ta không cần ngươi hiếu kính, ngươi là nữ nhi, nuôi tốt bản thân là được rồi, nữ nhi gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, tuy ngươi vẫn chưa được gả đi nhưng khế ước bán thân lại ở trong tay người khác, đó cũng là nhà người ta. Ta cũng lập văn tự cho ngươi, ta và nương ngươi cũng không cần ngươi hiếu kính.”
Mã thị không vui: “Lão đầu tử!”
Vương Đại Trụ liếc bà ta một cái, đừng có tác oai tác quái!
Đuổi nàng ra ngoài trước mặt mọi người, nhất định là họ muốn bị chê cười, nhưng năm mất mùa này mà nuôi thêm một người, tôn tử nhà mình sẽ ít đi một miếng ăn, ông ta không muốn điều đó. Nhưng ông ta cũng không muốn sống không nổi trong thôn nên viết một mẩu giấy không cần nàng hiếu kính, thì ít nhất cũng không quá đáng như vậy.
Ông ta có bốn nhi tử, ba nữ nhi, thiếu một nữ nhi thì cũng có sáu người khác nuôi ông ta, ông ta không cần thêm một người nữa.
Ngẩng đầu lên, tất cả mọi người nhìn thấy Thanh Hòa khóc đến hai mắt sưng đỏ, thật sự là nghiệp chướng, người Vương gia này thật không ra gì.
“Nếu… Nếu cha đã quyết định, nữ nhi… Nữ nhi vâng theo lời cha, tách ra ở riêng!”
Thanh Hòa nói một cách bi thương khiến tất cả mọi người không đành lòng.
“Nữ nhi chỉ có một yêu cầu, ta muốn ở căn nhà ở cổng thôn, ta sợ nếu ở gần, ta sẽ muốn mỗi ngày nhìn thấy cha nương, nhưng lại không gặp được cha nương, trong lòng ta sẽ khó chịu.”
Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhà ở cổng thôn cũng là nhà cũ của một nhà đã chết hết, nhiều năm rồi chẳng có ai ở, bị trong thôn thu hồi lại. Vương Đại Trụ trực tiếp đổi nhà cũ của mình cho thôn, nhà ở cổng thôn kia sẽ thuộc về Thanh Hòa. Ông ta cũng không dám để Thanh Hòa ở trong nhà cũ, cách bọn họ quá gần, ông ta sợ Thanh Hòa sẽ đến trộm đồ ăn!
Rất nhanh, trưởng thôn đã cho người lập văn tự, người ký tên chính là Vương Đại Trụ, Mã thị và Thanh Hòa, người chứng kiến là Triệu trưởng thôn, còn có mấy trưởng bối lớn tuổi trong thôn.
“Thanh Hòa… Cái tên này là?”
Thấy tên Thanh Hòa viết không phải Vương Tiểu Nha, mà là hai chữ Thanh Hòa, Triệu trưởng thôn có chút nghi ngờ.
“Đây là tên do chủ nhân của ta đặt cho, sau này trưởng thôn cứ gọi ta là Thanh Hòa là được.”
Các nữ nhân trong thôn rất ít khi có tên hoặc tên là Đại Nha Tiểu Nha, hoặc là cái tên ghép với chữ Nương. Cẩn thận tính thì Thanh Hòa lại là người đầu tiên trong thôn có tên chính thức.
Hai chữ Thanh Hòa này cũng không giống tên của nha hoàn, Triệu trưởng thôn từng nghe tên của những nha hoàn trấn trên, không khác mấy so với tên trong thôn, xem ra Thanh Hòa này thật sự được gia chủ yêu thích.
Ánh mắt Triệu trưởng thôn quét qua người Vương gia một cái, thấy họ viết chữ xong, mỗi người đều rất vui vẻ, nội tâm ông ấy khinh thường đám người một nhà này. Ông ấy luôn cảm thấy đám người một nhà này đánh mất trái dưa hấu nhặt hạt vừng, đến lúc đó họ đừng hối hận mới đúng.
Để đề phòng, sau khi Vương Đại Trụ lập văn tự xong, ông ta lập tức dẫn theo cả nhà đến cổng thôn thu dọn tốt nhà ở. Triệu trưởng thôn sợ nàng lại bị bắt nạt nên ông ấy nhìn chằm chằm người Vương gia đang giúp đỡ xử lý cho xong.
Căn nhà này không tính là quá lớn, cũng chỉ có hai gian phòng thêm một phòng bếp với sân và nhà xí, đối diện sân là gian chính, bên cạnh gian chính là phòng ngủ.
Nhà vệ sinh cạnh phòng ngủ, bếp cạnh gian chính.
Nhà đã lâu không có người ở nên trong sân toàn là cỏ, mấy nữ nhân Vương gia nhổ cỏ, mấy nam nhân thì đang tu sửa nóc nhà.
Thanh Hòa đứng một bên nhìn họ làm việc, Mã thị muốn nàng nhổ cỏ với họ, nhưng bà ta vừa mới nhìn qua thì đã nhìn thấy Triệu trưởng thôn đứng ngay chỗ cọc gỗ, thế là lời lại nghẹn trở về.
Sau khi sửa sang xong, trời cũng sắp tối, lúc này chắc khoảng hơn bảy giờ tối, Thanh Hòa cũng xách hành lý của mình bước đến phòng ngủ.
Trong phòng cái gì cũng không có, Thanh Hòa là tay trắng ra khỏi nhà. Triệu trưởng thôn vốn muốn người Vương gia cho nàng chút lương thực và chăn đệm, nhưng Vương Đại Trụ sống chết không mở miệng, ông ấy cũng không thể chèn ép bắt ông ta cho.
Thanh Hòa không muốn đồ của Vương gia, đồ ăn thì không nói nhưng chăn lại là thứ bị cả nhà này đắp qua rồi, nàng cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn không lên tiếng nói không cần. Nếu nàng mở miệng nói không cần, những người này sẽ cho rằng nàng còn có bạc, bằng không sao nàng có thể không cần những thứ như lương thực và chăn đệm này chứ.
Vì Triệu trưởng thôn không xin được cho nàng, Thanh Hòa đành tỏ vẻ u sầu, để mọi người trong thôn đều thấy nàng đáng thương là được.
Triệu trưởng thôn: “Ngươi đừng lo lắng, nếu thật sự không được nữa, ngày mai ta sẽ bảo thẩm mang chút lương thực lại đây cho ngươi.” Triệu trưởng thôn cũng không có nhiều lương thực, nhưng ông ấy thân là một trưởng thôn thì không thể nhìn người khác chết đói được.
Thanh Hòa tranh thủ thời gian từ chối, lúc này lương thực quá quan trọng, nàng cũng không có ý muốn lấy: “Không cần đâu trưởng thôn, ngày mai ta có thể lên núi xem xem có gì ăn hay không, hơn nữa ta còn có thể lên huyện làm công, như thế nào cũng không chết đói được.”
Sau khi Thanh Hòa từ chối, Triệu trưởng thôn cũng không nhắc lại lần thứ hai nữa, nếu Thanh Hòa có kế hoạch nuôi sống bản thân, vậy ông ấy cũng không cần quá bận tâm.
Chờ đến khi mọi người rời đi, Thanh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng tự do rồi.
Căn nhà rất đơn sơ nhưng nàng vẫn không chê. Đây là căn nhà ở sau này của nàng, thiếu đồ thì có thể tích từng chút một, hôm nay nàng còn phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải lên huyện để làm hộ tịch riêng.
Ở thời kỳ này, làm nữ hộ rất nghiêm khắc, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, ví dụ như quả phụ có con, cả nhà chết ngay cả một thân nhân cũng không còn, đều có thể làm được hộ tịch, mà loại người được phân gia một mình như nàng cũng có thể làm được, tuy nhiên loại tình huống đặc biệt như nàng rất ít.