Vương Đại Trụ cùng nhi tử và nhi tức đồng loạt ngăn cản Mã thị, nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Thôn dân thương xót Thanh Hòa đang ngồi dưới đất khóc lóc, sao lại gặp được người một nhà như vậy.
"Mã bà tử quá đáng quá rồi. Các ngươi nhìn ngôi nhà mới của mình đi, các ngươi đang dùng bạc của nữ nhi mình để nuôi nhi tử và nhi tức, trong phạm vi trăm dặm chưa từng nghe có nhà thứ hai như này."
“Các ngươi đã nuôi nấng nữ nhi này từ nhỏ đâu, mới mấy tuổi đã bán đi. Giờ người ta tự quay về nuôi các ngươi, các ngươi còn bán thêm lần nữa. Làm hàng xóm mấy chục năm, giờ ta cũng nhìn rõ bản chất các ngươi rồi. Ta thật ngại khi làm hàng xóm của các ngươi, mất mặt quá.”
"Bảo trưởng thôn giải quyết chuyện này, tách khuê nữ ra đi, để khỏi bị người Vương gia hãm hại."
"Nói bậy nói bạ, tiểu nữ nhi Vương gia còn chưa thành thân cũng không phải góa phụ, sao có thể tách ra ở một mình được?"
"Các người đừng tùy tiện nghĩ kế linh tinh, trưởng thôn tới rồi, để trưởng thôn nói đi."
Thanh Hoà nghe thấy thôn dân nhắc đến việc tách ra, trong lòng cũng có chút động lòng. Nếu có thể, chắc chắn phân ra sống riêng là an toàn nhất.
Trưởng thôn là một nam nhân trẻ tuổi, khoảng ba mươi tuổi. Tuy trẻ nhưng rất có uy tín trong thôn, vì trưởng thôn là một người biết chữ, còn thi đỗ tú tài. Trong thời đại mà học hành được coi trọng, chỉ cần là người có học thì trong mắt người thường đều là người tài giỏi.
Sau khi Triệu trưởng thôn nghe thông dân nói xong thì lập tức cau mày. Người Vương gia thật không ra gì, lần trước họ đã suýt đánh chết người, lần này còn muốn bán người đi.
"Người Vương gia, các ngươi định nói thế nào?"
Trong lòng Vương Đại Trụ căng thẳng, biết trưởng thôn không vui, trước kia dẫu gì hắn ta vẫn gọi ông ta một tiếng Vương thúc.
"Trưởng thôn, đây đều là nha đầu này nói bậy, chúng ta không có ý định bán nó."
Triệu trưởng thôn không tin: "Nói bậy? Từ khi khi ta ra đây nha đầu nhà ngươi từ vẫn chưa nói lời nào."
"Trưởng thôn, thật sự là nha đầu này nói bậy! Nhà chúng ta đã sinh ra một nữ nhi bất hiếu, nha đầu này vừa rồi còn cầm dao định gϊếŧ cả nhà chúng ta,chúng ta nào dám bán nó."
Sợ người ta không tin mình, Mã thị còn muốn trưởng thôn đi lục soát con dao trên người Thanh Hòa: “Trưởng thôn, nha đầu này giấu trên người một con dao làm bếp, ngươi lục soát là ra.”
Triệu trưởng thôn: “Tẩu tử của Đàm gia, phiền tẩu đi xem thử.”
Đàm tẩu tử thương cảm đỡ Thanh Hòa dậy, nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe vì khóc, trong lòng càng thương xót hơn. Nếu không có lão Đàm nhà bà ấy lần trước thì chắc nha đầu này đã không còn sống rồi. Người Vương gia này thực sự quá thất đức, bà ấy không tin một hài tử yếu ớt như Thanh Hòa lại có thể cầm dao chém người. Nếu nàng thật sự mạnh mẽ đến vậy thì lần trước đã chẳng bị người nhà đánh gần chết.
Đàm tẩu tử lục soát người Thanh Hòa nhưng bà ấy không tìm thấy con dao nào nên lắc đầu với trưởng thôn.
Trong lòng càng ngày càng xem thường người Vương gia.
Mã thị không tin: "Ngươi đang bao che cho nó phải không? Trên người nó rõ ràng có dao."
"Mã thị! Nói năng bịa đặt vu khống người khác, dù ta không thể đưa ngươi đi gặp quan, nhưng có thể dựa theo lệ thôn xử trí ngươi."
Thôn Tây Phong không thể so sánh với nhưng thôn có họ lớn khác, họ là một thôn có nhiều họ, để quản lý người trong thôn tốt hơn nên họ đã đặt ra lệ thôn, giống như Mã thị vu khống người khác, không chịu thay đổi thì dựa theo lệ thôn có thể bị phạt bạc hoặc bị đánh hèo.
Mã thị không muốn chịu phạt, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Một bên đã im lặng, Triệu trưởng thôn quay sang hỏi Thanh Hòa. Thanh Hòa nhỏ hơn Triệu trưởng thôn hơn mười tuổi, nếu hắn ta lớn thêm chút nữa thì Thanh Hoà có thể xem là nữ nhi của ông ấy. Ông ấy thương Thanh Hòa nên lời nói với nàng cũng dịu dàng hơn nhiều so với khi nói chuyện với Mã thị.
"Vương Tiểu Nha, ngươi nói cho ta biết tại sao họ lại muốn bán ngươi đi."
Theo lý mà nói, chuyện gia đình thì trưởng thôn không nên can thiệp nhưng một nhà Vương gia này lại khác. Lúc Vương Tiểu Nha này trở về có cầm giấy tờ lộ trình có đóng dấu của quan phủ Biện Kinh, nếu có thể giúp nàng tìm được một cuộc sống tốt hơn thì vẫn hơn là không làm gì cả.
“Hôm nay khi ta tỉnh dậy, ta đã nghe thấy nhị ca đến mở cửa. Ta tưởng họ cho ta ra ngoài nên vui vẻ đợi nhị ca mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy ta, nhị ca đã hét lên “Quỷ” rồi ngất đi, bên cạnh nhị ca còn có một nam nhân.”
Một thôn dân giơ tay nói: "Đúng đúng đúng, trước đây chúng ta đã từng gặp nam nhân đó. Ông ta là Chu tài chủ trong trấn, ta vẫn thắc mắc tại sao ông ta lại đến Vương gia. Sau khi nhị tiểu tử của Vương gia ngất đi, chính Tiểu Nha ra gọi chúng ta, nàng còn tưởng nhị ca mình đã chết rồi, chúng ta đã ấn huyệt nhân trung, xác nhận là hắn ta chỉ ngất thôi."
Có người xác nhận lời nói này, vậy thì chứng tỏ Thanh Hòa không nói dối, Triệu trưởng thôn gật đầu tỏ ý Thanh Hòa hãy tiếp tục.
“Sức ta yếu nên khó khăn lắm mới kéo được nhị ca về nhà. Ta không ôm được nhị ca dậy nên phải đặt người ở gian nhà. Ta còn tưởng nhị ca bị ngất xỉu do sức khỏe không tốt nên muốn nấu cháo gà, ai ngờ... Ai ngờ khi ta nấu canh gà cho nhị ca xong rồi thì người trong nhà cũng quay về, thấy ta nấu cháo gà thì lập tức mắng ta, cha ta còn nói sẽ trói ta lại muốn bán ta."
Thanh Hòa lại rơi nước mắt, dáng vẻ lê hoa đái vũ trông vô cùng đáng thương: “Trưởng thôn, ta tự hỏi mình chưa từng phụ lòng cha nương và người nhà. Từ khi ta năm tuổi đã bị bán đi, cũng coi như là báo đáp ân tình của cha nương, mà cho đến khi ta tìm được về đến nhà cũng chỉ muốn bên cạnh người nhà mình. Sau khi từ Biện Kinh trở về, thu chi ăn ở trong nhà đều do ta trả hết, thậm chí tiền sửa nhà cũng là ta bỏ ra. Tại sao, tại sao sau khi ta xài hết bạc, cha nương không đòi được bạc từ ta nữa thì cha nương và ca tẩu còn muốn bán ta đi.”
"Hu hu hu…!”
Lấn hϊếp người quá đáng, thật là lấn hϊếp người quá đáng!
Sau khi Triệu trưởng thôn nghe nàng nói thì rất tức giận. Thân là một người có học, ông ấy chưa bao giờ học mắng người nhưng điều này cũng không ngăn cản ông ấy mài dũa kỹ năng này.
"Thôn Tây Phong chúng ta, từ trước đến nay dân phong thuần phác, các nhà đều sống tử tế, chưa từng có ai to tiếng với ai. Nhưng Vương gia các ngươi thì sao? Lúc nào cũng tính toán ích kỷ, mọi người trong thôn đều đã nhẫn nhịn các ngươi. Không ngờ khi tiểu nữ nhi của các ngươi trở về thì lại lòi ra bộ mặt thật của nhà các ngươi, một nhà với bộ mặt ác độc và xấu xa. Các ngươi đúng là không xứng đáng là người của thôn Tây Phong!"
"Đúng là mặt người dạ thú, một nhà các ngươi đều là người vô liêm sỉ!"
Những lời này đâm trúng tim đen của người Vương gia, Vương Đại Trụ xanh mặt phủ nhận: “Trưởng thôn, ngươi đừng tin nha đầu này, nó đang hồ ngôn loạn ngữ. Ta chỉ nghĩ rằng tuổi tác nó càng ngày càng lớn, với tư cách là thân phụ của nó, ta chỉ muốn tìm cho nó một một mối hôn sự tốt đẹp. Ngươi cũng biết, năm nay là một năm khó khăn, nha đầu này muốn theo chân chúng ta thì cũng không thể trở nên tốt hơn nên ta chỉ muốn tìm cho nó một phú gia để nó không bị chết đói mà thôi.”
Triệu trưởng thôn căn bản không tin: “Vừa rồi mọi người đều nghe được Mã thị thẳng thừng nói muốn bán Vương Tiểu Nha.”
"Lão bà tử nhà ta chẳng qua là bị chọc tức nên mới nói thế thôi, vừa nãy nha đầu này cầm dao định chém chúng ta nên bây giờ lão bà tử nhà ta mới tức giận nói lung tung."