Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vui Vẻ Làm Mẹ Năm Mất Mùa, Tôi Dựa Vào Nông Trường Nuôi Lớn Ba Bé Con

Chương 5: Người Vương gia bị chửi (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông ta đã nghĩ đến chuyện này rồi, người có bạc nhất trấn trên chính là Chu tài chủ. Dù sao thì nhị nữ nhi đã ở nhà đó rồi, ông ta mang theo tiểu nhi nữ ở cùng thì hai tỷ muội cũng có người bầu bạn. Nếu không xứng với nhi tử của Chu tài chủ, thì kết duyên với Chu tài chủ cũng được.

Chu tài chủ: … Làm ơn đừng coi ta như con cừu mà vặt lông như vậy được không?

Lưu thị sợ tướng công nhà mình không trói không được tiểu muội nên mình cũng đi theo hỗ trợ. Thanh Hòa sờ lưng mình không hề sợ hãi hai người, chỉ thấy buồn cười trước lời nói của sinh phụ này. Đừng nhìn là một kẻ nông dân không biết chữ nhưng tính toán thì rất sành sỏi. Có một số người, tài năng tính toán là bẩm sinh mà cái thói xấu xa cũng là do di truyền của cả nhà và thay đỏi ngầm dẫn tới.

Một nhà này đều không phải thứ tốt mà cha nương nguyên chủ là người dẫn đầu!

Lưu thị và Vương Lập Gia bước đến trước mặt Thanh Hòa, thế là nàng vung con dao từ sau lưng ra khiến lưỡi dao xoẹt qua tai gã ta, cắt đứt vài sợi tóc.

"A a a, Lập Gia!" Lưu thị sợ hãi hét toáng lên, Vương Lập Gia trong mắt nàng ta không khác gì bị đâm trúng.

"Vương Tiểu Nha, nếu ngươi dám gϊếŧ đại ca ngươi, ngươi sẽ không khác gì súc sinh, ông trời không tha, sẽ bị bị thiên lôi đánh!"

"Công công, con không sống nổi được nữa. Người nhìn tiểu nữ nhi của người xem là hạng người gì thế này, nó chính là muốn biến con thành quả phụ. Nhà con có ba hài tử, nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi mà Vương Tiểu Nha này lòng dạ độc ác muốn gϊếŧ cha của chúng!"

Vương Lập Gia không dám lộn xộn, con dao vẫn ở gần bên tai gã ta, những giọt mồ hôi lớn chảy xuống từ trên trán, gã ta căn bản không dám nói gì.

Tiểu muội này của gã ta chắc hẳn bị điên rồi.

Trương thị đứng bên cạnh đang hả hê cười trên sự đau khổ của người khác, đừng tưởng hôm nay nàng ta không nhìn thấy đại tẩu cười khi nhìn thấy tướng công của bà ta nằm trên mặt đất, bây giờ đến lượt nàng ta cười lại.

Thanh Hòa di chuyển con dao chĩa vào mặt Vương Lập Gia, nàng nhìn thấy những người khác tiến gần về phía mình thì nhẹ giọng nói: "Nếu các ngươi dám đến gần ta thêm một bước, ta sẽ cắt đứt lỗ tai hắn ta."

Lời nói nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, giọng nói dịu dàng nhưng lọt vào tai người Vương gia lại có thể nghe thấy sự tàn nhẫn trong đó.

Mã thị vừa dọn dẹp phòng xong chạy tới thì nghe được những câu này, thấy đại nhi tử của mình bị Vương Tiểu Nha uy hϊếp, bà ta tức giận đến mức không kiềm chế nổi: "Vương Tiểu Nha, ngươi muốn tạo phản à, đây là đại ca của ngươi, thân đại ca của ngươi, ngươi dám cầm dao muốn chém đại ca mình, ngươi có chút tình cảm huynh muội nào không?"

Trước đây, tiểu nhi nữ luôn nghe lời họ, nói gì làm nấy, muốn gì được nấy, có bao giờ phải phạm tội thế này đâu!

Mã thị cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng thấy không ổn. sau khi tiểu nhi nữ này bị đả thương, họ đã không mang cơm đến trong mấy ngày, chỉ gọi đại phu một lần và thay thuốc một lần. Sao tiểu nhi nữ lại sống sót chứ! Còn bắt nạt người trong nhà như thế này.

"Không đúng, ngươi không phải tiểu nhi nữ của ta, Tiểu Nha của ta không có gan này, cũng sẽ không giống ngươi muốn hại thân ca của mình, ngươi nhất định là cô hồn dã quỷ đã chiếm lấy thân thể nữ nhi của ta. Lão đầu tử, chàng mau vào trong thôn mời bà đồng về đây, đuổi hồn ma này ra khỏi thân thể Tiểu Nha đi.”

Vương Đại Trụ không nhúc nhích.

Mã thị: “Chàng đi nhanh đi, sao còn đứng đó làm gì!”

“Nhà không có bạc không có lương thực nên không thể mời được.”

Một câu nói của Vương Đại Trụ ngay lập tức Mã thị nản lòng ngay lập tức.

Lương thực và tiền bạc, giờ nhà nào cũng thiếu. Trước đây bạc thiếu thì còn có chút lương thực để cho người ta nhưng giờ không có bạc, lương thực cũng hết, nghĩ đến số hàng mã hôm nay mua ở trấn, vốn định đổi được chút bạc lớn, kiếm được sính lễ, ai ngờ còn phải bù thêm một khoản, đến nửa xu cũng không còn.

Thanh Hòa đứng bên cạnh cười to khiến Mã thị cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Ngươi đừng tưởng rằng không mời bà đồng thì không thể trị được người. Lão đầu tử, chàng gϊếŧ con gà trống của chúng ta đi, máu gà cũng có tác dụng.”

Mã thị nhìn Thanh Hòa với vẻ mặt đắc thắng, như thể nàng không thể thoát khỏi tay bà ta khiến Thanh Hòa lo lắng về trí thông minh của bà ta.

“Có phải ngươi ngốc không đấy? Làm gì có cô hồn dã quỷ nào ra ngoài phơi nắng, có cô hồn dã quỷ nào chạy vào bếp nhóm lửa nấu cơm, có cô hồn dã quỷ nào cầm dao nói chuyện với các ngươi? Đây ngươi không tin ta lại không nghe lời của các ngươi nữa, thoát khỏi lòng bàn tay của các ngươi mà thôi.”

Thanh Hòa từng chút một vạch trần tâm tư bẩn thỉu trong lòng Mã thị, khiến cho những toan tính trong lòng bà ta không còn chỗ ẩn náu. Thật ra, vấn đề này mọi người đều biết, chỉ là chưa ai dám lật tấm màn ấy lên trước mặt nguyên chủ mà thôi.

“Kể từ khi ta trở về, ngôi nhà này là ta bỏ bạc sửa chữa, các ngươi có thể mỗi người được ở một căn phòng là nhờ ta. Các ngươi có thể ăn no mặc ấm trong năm mất mùa này, cũng là nhờ ta. Hai lão nhân các ngươi có thể ăn mặc tử tế, cũng là nhờ ta! Sao vậy? Bạc dùng hết rồi, không còn gì nữa nên mới tính bán ta à?”

“Đúng ra, đây phải là việc mấy nhi tử như các ngươi lo, nhưng các ngươi lại đẩy hết cho ta. Hay là các ngươi định khi chết đi, rồi để lại của cải này cho ta?”

Toàn bộ người Vương gia đều đồng thanh nói: “Ngươi nằm mơ!”

"Thế thì không đúng, việc ta làm rõ ràng chính là việc mà nam nhân nên làm. Người ta nói nam nhân nuôi gia đình, nữ nhân lo việc nhà. Năm nam nhân trưởng thành trong cái nhà này không đi làm kiếm sống, tất cả ăn ở đều dựa vào ta, sửa nhà cũng là dựa vào ta. Ha ha, sao vậy, ta là nam nhân còn các người là nữ nhân sao?

“Còn định trói ta thì lại đây. Dù sao thời tiết này cũng không tốt, mọi người sắp chết đói hết rồi. Ta chỉ cần lo thêm một chút nữa là cả nhà chúng ta cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, khỏi phải ở lại nhân gian chịu đói khổ, các ngươi ăn không no, mặc không ấm, ta là tiểu nữ nhi trong nhà, nhìn thấy rất đau lòng.”

Thanh Hòa giơ con dao sát bên tai Vương Lập Gia, gã ta căng thẳng ngay lập tức lùi lại về sau, tránh khỏi con dao trong tay Thanh Hòa, nhìn Thanh Hòa bắt đầu cầm dao đại sát tứ phương.

Thanh Hòa thực sự rất khó chịu với đám người này, nàng không muốn nói bất kỳ lời gì với cái nhà này nữa, không nói lời nào nên trực tiếp động thủ. Nàng phải dạy dỗ cho cái nhà này một bài học sâu sắc.

Thanh Hòa cầm dao chém về phía họ, bọn họ kịp thời né tránh từng đao một, sau đó lại la hét chói tai.

"Gϊếŧ người, cứu mạng với."

Nơi này có bốn nam năm nữ, tất cả bị Thanh Hoà cầm dao chém đều gào khóc kêu loạn, lẽ ra chín người này có thể khống chế được Thanh Hòa, chín chọi một tất nhiên có thể chế trụ được Thanh Hòa. Đáng tiếc là tất cả chỉ lo đến bản thân mình mà chạy loạn xung quanh, Thanh Hòa cầm dao vô cùng hung hãn trực tiếp dọa sợ đám người Vương gia.

Vài người vội chạy ra ngoài gõ cửa nhà hàng xóm. Thanh Hòa để con dao lại phòng bếp, bắt đầu khóc lóc.

Vào lúc này, nàng cũng không ngốc, cho dù cha nương và đại ca có làm gì đi nữa thì tiểu bối cũng không thể trái lời họ mà cầm dao gϊếŧ người, như thế là đại bất kính. Cứ là một kẻ yếu đuối bị bắt nạt thì sẽ được mọi người đồng tình hơn.

"Cha nương, các ngươi đừng bán con. Dù các ngươi đã dùng bạc của con sửa nhà và nuôi các ngươi, nhưng con vẫn có thể lên huyện kiếm bạc nuôi mọi người. Hu hu hu, đừng bán con, van xin người."

Tất cả người Vương gia đều ngây người, người vừa cầm dao gϊếŧ bọn họ bây giờ đang quỳ trên mặt đất khóc lóc. Mã thị thấy dáng vẻ Thanh Hòa lúc này, lại nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Thanh Hòa, bà ta không suy nghĩ nói: “ Ngươi nghĩ rằng bây giờ người quỳ xuống đất khóc là không có chuyện gì à? Để ta nói cho ngươi biết, ta là nương của ngươi, ta mang thai ngươi mười tháng mới sinh ra ngươi, ta bán ngươi ai dám nói ta!"

"Lão bà tử! Nương!"
« Chương TrướcChương Tiếp »