Thanh Hòa ít khi tiếp xúc với Tam hoàng tử. Mặc dù nàng làm việc trong viện của Lý phu nhân nhưng do nhút nhát, nên mỗi khi Tam hoàng tử tới thì Thanh Hòa đều trốn tránh.
Tuy vậy, điều này không có nghĩa là nàng chưa từng gặp Tam hoàng tử. Đôi khi không thể tránh khỏi, nàng vẫn bị an bài vào nội viện để hầu hạ, mỗi lần đều sợ hãi run rẩy, lo rằng mình sẽ mắc sai lầm.
Hạ nhân trong phủ đều nói Tam hoàng tử rất ôn hòa, đối xử với hạ nhân cũng nhã nhặn, nhưng chủ tử của Lý phủ cũng tốt với hạ nhân, điều này không phải là điều đáng ca ngợi lắm.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là Tam hoàng tử không phải người hay làm khó người khác, điều này đối với Thanh Hòa là tin tốt.
"Sao Tam hoàng tử lại đến nhà của dân nữ, là có chuyện gì sao?"
Thanh Hòa nghĩ, dù chết cũng phải chết cho rõ ràng.
Tần Hi đang phẩy quạt lập tức gấp chiếc quạt lại, đứng dậy đỡ Thanh Hòa. Hắn ta cũng không ngờ vừa tới đã làm tiểu biểu tẩu sợ hãi đến vậy: "Nghe Lý Hạ nói ngươi ở đây, nên ta muốn đến xem một chút."
Thanh Hòa nhanh nhẹn tự mình đứng dậy, không dám phiền đến Tam hoàng tử đỡ. Vốn dĩ một người hiện đại không nên sợ người cổ đại như vậy nhưng thực ra vì ở đây đã lâu, nên Thanh Hòa cũng hiểu rõ quyền lực của hoàng thất xa vời đến nhường nào với người bình thường. Nàng cũng hiểu rằng người hoàng thất chính là trời của bách tính.
Không thể không cẩn thận từng chút một.
Sau khi đứng dậy, Thanh Hòa vội sai tỳ nữ dâng trà. Thanh Hòa không thích uống trà, hiện giờ cũng không thể uống trà nên nàng chỉ có thể mời Tam hoàng tử uống chút trà bưởi mật ong mà nàng tự làm trước đó. May mà nàng đã làm loại trà này từ trước, còn chưa uống hết, cũng có thể dùng để mời Tam hoàng tử.
Bưởi là thứ nàng lấy từ không gian ra, mật ong cũng vậy. Lúc làm xong, Thu nương còn thắc mắc không biết Thanh Hòa đã ra ngoài mua bưởi từ lúc nào khi đang mang thai, lại còn không sợ xảy ra chuyện gì khi đi một mình.
Trà này nàng làm khá nhiều, rất ngon, nhưng những người khác đều không uống, chỉ có Thanh Hòa uống nên trà mãi vẫn chưa hết.
May mà đang là mùa đông, nếu không thì nàng còn chẳng dám lấy ra uống.
Thanh Hòa ngại ngùng nói: "Nhà không có sẵn trà, chỉ có trà bưởi mật ong này, vị chua ngọt, hơi đắng một chút, mời ngài thử cho lạ miệng."
Ban đầu Tần Hi nghe câu này, đồng tử hơi thay đổi.
Tần Hi cầm tách trà buoier mật ong Thanh Hòa pha, nước trà màu vàng nhạt, bên trong có vỏ bưởi thái sợi và múi bưởi, sau khi pha trà, các thành phần này lắng xuống đáy tách. Nhấp một ngụm, vị chua ngọt xen lẫn chút đắng làm Tần Hi khựng lại.
Thanh Hòa thấy Tam hoàng tử uống một ngụm mà không biểu lộ cảm xúc gì, chẳng lẽ là không thích vị này?
"Vị này khác với trà thông thường, hay để dân nữ đổi nước trắng cho ngài nhé."
Thanh Hòa định lấy tách trà bưởi mật ong của Tần Hi đi thì bị hắn ta ngăn lại: "Không cần, ta uống thấy ngon mà."
Tần Hi lại nhấp thêm một ngụm nhẹ: "Trà này là do ngươi làm, hay ai dạy ngươi?"
"Lúc trước dân nữ rảnh rỗi nên tự làm, không ai dạy dân nữ cả."
"Tự làm sao... Thế thì tay nghề của tiểu biểu tẩu giỏi lắm."
Tần Hi uống vui vẻ, như phát hiện ra điều gì đó, bắt đầu hỏi Thanh Hòa rất nhiều điều.
"Tiểu biểu tẩu còn biết làm gì nữa không, có thể làm cho ta nếm thử không?"
Một câu "tiểu biểu tẩu," Tam hoàng tử gọi thân thiết đến mức khiến Thanh Hòa nghe thấy mà không thoải mái: "Tam hoàng tử, ngài..."
"Đừng gọi ta là Tam hoàng tử, cứ gọi ta là Tần Hi đi, gọi Tam hoàng tử nghe xa cách quá."
Thanh Hòa nghĩ: ... Ta với ngài cũng có thân đâu…
Thanh Hòa không có cách nào khác: "Tần Hi, ngài có thể đừng gọi dân nữ là tiểu biểu tẩu được không, dân nữ không phải là biểu tẩu của ngài mà."
Tần Hi cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh: "Biểu ca của ta sắp đón ngươi về phủ rồi, sao lại không phải biểu tẩu của ta chứ."
Nghe đến câu này, lòng Thanh Hòa như trĩu xuống.
"Tần Hi, có phải ngài tới đây với hắn ta không?" Dù trong lòng đã đoán trước, nhưng nghe tận tai tin tức vẫn khiến Thanh Hòa quá đỗi bàng hoàng, nàng không còn muốn phân biệt trên dưới nữa.
Sao lại không buông tha cho nàng vậy? Hắn không thể sinh con được sao!
Thanh Hòa thật sự vừa tức vừa lo sợ.
Nếu không phải vì không thể ở mãi trong nông trường, nàng thật sự muốn mang hài tử đến đó ẩn náu, không ra ngoài nữa.
"Tẩu đừng lo, A Yến không đến để giành hài tử đâu, chỉ là muốn đưa ngươi và các hài tử cùng về Biện Kinh. A Yến hiểu suy nghĩ trong lòng ngươi là ngươi không muốn làm thϊếp, nhưng huynh ấy cũng có khó xử, ngươi cũng biết thân phận của huynh ấy mà, đừng làm khó huynh ấy nữa, cứ theo huynh ấy về đi."
Nắm chặt tay, trong lòng Thanh Hòa thầm nghĩ, sao mà đám người này lại tự cho mình là đúng thế, nàng đã nói là không muốn làm thϊếp, không thích hắn, vậy mà hắn vẫn đến.
"Tam hoàng tử, dân nữ không hề muốn làm khó hắn ta, dân nữ chỉ là không thích hắn ta thôi, và dân nữ cũng không cố ý mang thai. Lúc đuổi dân nữ ra khỏi phủ, Lý gia cũng không cho dân nữ uống thuốc ngừa thai, sau đó vô tình phát hiện mình mang thai, dân nữ chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng hài tử để ép buộc Lý công tử."
"Dân nữ chỉ muốn tự mình nuôi nấng hài tử, dân nữ có tay nghề, có thể kiếm tiền, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của Lý công tử. Dân nữ cũng sẽ không đi Biện Kinh, tại sao họ cứ nhất định bắt dân nữ quay về, tại sao cứ nhất định bắt dân nữ làm thϊếp?"
"Mỗi lần đều nói rằng huyết mạch Lý gia không thể lưu lạc bên ngoài, nhưng hắn ta không thể coi như không biết được sao?"
Trong lời nói của Thanh Hòa có sự giận dữ đối với Lý Tùng Yến là thật, thậm chí có thể nói là rất căm hận, đến mức Tần Hi nghe cũng không dám lên tiếng.
Hắn ta là Hoàng tử mà còn bị những lời tức giận của Thanh Hòa làm cho hoảng sợ.
Không biết Lý Tùng Yến đã dây dưa với nàng bao lâu rồi mới khiến nàng nói ra những lời này.
Tần Hi nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ nói với Thanh Hòa một câu "Ta sẽ bàn với A Yến, ngươi đừng giận" rồi chạy đi.
Để lại Thanh Hòa một mình đứng giữa cơn gió, trong lòng rối bời.
Chạy gì chứ! Nàng chẳng nhìn ra hắn ta đang bối rối sao?
Một Hoàng tử da mặt mỏng như vậy, e là sẽ không dễ đi đường trên triều đình!
Thanh Hòa cũng không ngờ một tràng oán trách của mình lại có thể dọa Tam hoàng tử chạy mất. Nhưng việc Hoang tử da mặt mỏng lại có lợi cho nàng, chỉ cần lời nói hơi nặng một chút là Hoàng tử sẽ ngại ngùng. Vậy thì Tam hoàng tử có thể giúp nàng mang Lý Tùng Yến đi không nhỉ!
Mong ước rất đẹp đẽ nhưng trong lòng Thanh Hòa lại rất rõ ràng, việc này không dễ dàng. Hơn nữa, chuyện giữa nàng và Lý Tùng Yến xét cho cùng vẫn được coi là chuyện trong nhà, một biểu đệ như Tam hoàng tử sao có thể can thiệp vào chuyện của biểu ca mình được. Nếu Tam hoàng tử trở thành Hoàng đế thì may ra còn có thể quản.