Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vui Vẻ Làm Mẹ Năm Mất Mùa, Tôi Dựa Vào Nông Trường Nuôi Lớn Ba Bé Con

Chương 20: Xem nhà (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh Hòa quả thật rất thích ngôi nhà này và muốn mua nó.

Người môi giới giới thiệu Trần lão gia cho Thanh Hòa: "Đây là chủ nhân của ngôi nhà, Trần lão gia." Sau đó, hắn ta giới thiệu với Trần lão gia: "Đây là Vương cô nương muốn xem ngôi nhà."

Trần lão gia đã gần năm mươi tuổi, trên người vẫn có khí chất của người đọc sách. Ông nhìn có vẻ dễ nói chuyện, đứng bên cạnh ông là một bà lão hiền hậu, là thê tử của Trần lão gia.

"Vương cô nương, cô nương cũng đã nhìn hồi lâu rồi, cô nương thấy nhà ta như thế nào?" Không đợi Thanh Hòa lên tiếng, Trần lão gia lên tiếng hỏi trước.

Thanh Hòa cởi bỏ khăn che mặt xuống, mỉm cười dịu dàng: "Trần lão gia, ngôi nhà của ngài được bảo quản rất tốt, ta cũng rất thích cách bố trí sân trong."

"Ta thật lòng muốn mua căn nhà của ngài, nhưng không biết giá tiền này của ngài có thể bớt xuống một chút nữa được không?"

Trần lão gia do dự.

Thanh Hòa hiểu suy nghĩ của bọn họ không phải là không muốn bán mà là họ không bỏ được, vì đây là nhà tổ, gắn bó sâu sắc với người lớn tuổi trong gia đình.

"Ta sẽ giữ gìn căn nhà này thật tốt, sẽ không làm hư hại nó. Nếu ở kinh thành không quen, ngài muốn trở về thì ngài cũng có thể mua lại."

Thanh Hà cần một nơi để sinh con trong thời gian này. Sau khi sinh xong, câu chuyện về lai lịch của hài tử này hoàn toàn phụ thuộc vào nàng. Khi đó nàng có thể trở về làng mà không sợ hãi, nên nàng mới dám hứa với Trần lão gia điều này.

"Nhưng ta sẽ sống trong ngôi nhà này ít nhất một năm. Nếu trong vòng một năm ngài quay trở lại, ta không thể rời đi được." Sau khi Thanh Hòa nói đùa về thời gian nàng cần, vẻ mặt của Trần lão gia dần thoải mái hơn.

“Tiểu cô nương, đa tạ cô.” Ông là người bán nhà lại còn cần tiểu cô nương này thông cảm, điều này thực sự khiến ông cảm thấy hổ thẹn, nhưng ông cũng không từ chối lời hứa này. Cho dù căn nhà này có bán ra đi nữa, nếu sau này có cơ hội, ông vẫn có thể mua lại. Đối với ông mà nói, đó là sự bảo đảm cho nỗi lòng của ông.

“Căn nhà này liền bán cho cô nương với giá tám trăm lượng đi. Nếu cô nương thấy thích hợp, hôm nay có thể đưa khế ước bán nhà.”

Một lời hứa khiến Trần lão gia bớt cho nàng hai trăm lượng, Thanh Hòa vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Giá cả vượt quá sự mong đợi của nàng nên nàng không nói lời nào lập tức đồng ý, người môi giới nhanh chóng đưa hai người vào nhà ký khế ước.

Không qua nửa canh giờ, Thanh Hòa đã nhận được giấy chứng nhận sở hữu nhà thời cổ đại nóng hổi. Số tiền từ việc bán bức bình phong đã tiêu mất hơn một nửa, nàng chỉ còn lại ba trăm lượng. Nàng cất khế ước nhà vào ngôi nhà nhỏ trong nông trại, rồi tiếp tục nhờ người môi giới tìm người làm.

"Ta muốn mua một nữ nhân đã sinh con, biết nấu ăn, tính sạch sẽ và biết chăm sóc người khác." Thanh Hà ban đầu định mua thêm một người đàn ông làm việc nặng và một tiểu hài để chơi cùng, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết. Mua nhà rồi lại mua ba người hầu nữa thì quá lộ liễu, trước mắt mua một người là đủ.

Người môi giới đưa một số nữ nhân đến cho Thanh Hòa xem, một số người trạc tuổi nàng, cũng có người ở độ tuổi hai ba mươi.

Nàng chọn một người có đôi mắt trong sạch, ngay cả những khe giữa các móng tay của người phụ nữ này cũng sạch sẽ.

Mặc dù tóc nàng ấy được quấn bằng vải rách nhưng những sợi tóc rơi ra trông vẫn rất gọn gàng: "Chỉ nàng ấy thôi, bao nhiêu tiền?"

“Hai mươi lạng bạc.”

Nàng đã mua một nữ nhân có tài năng sao? Thanh Hòa choáng váng vì giá cả, nam nhân to lớn bên cạnh nàng chỉ có giá mười lăm lạng bạc. Nàng đang tìm một người phụ nữ không cần làm việc nặng nhọc, sao lại đòi nhiều tiền như vậy!

"Cô nương, ta xuất thân từ một gia đình giàu có, cái gì ta cũng biết." Nữ nhân bước tới giới thiệu bản thân. Nữ nhân này cũng không vì Thanh Hòa cho rằng nàng ấy có giá cao mà bất mãn, thay vào đó nàng ấy nói với Thanh Hòa tại sao mình lại có giá cao như vậy.

“Ta biết chữ, biết làm các món điểm tâm, biết thêu thùa cùng với các phép tắc lễ nghi, còn biết tính toán sổ sách.”

Tốt, người tài năng cao cấp, Thanh Hòa cũng không ngại trả giá đắt nữa.

Nếu hài tử trong bụng là nữ nhi, thì còn có thể học được một số điều từ nữ nhân này, ngược lại không cần phải tìm nữ tiên sinh.

Số tiền bán thân là của chính nữ nhân này. Về việc nữ nhân và người môi giới chia tiền như thế nào, đó không phải việc của Thanh Hòa. Nàng trả tiền cho người môi giới rồi rời đi, để cho người môi giới chờ một chút rồi đưa người đến ngôi nhà mới của nàng.

Khi Thanh Hòa trở lại Trần gia, lúc này bên trong đã không còn ai. Gia đình Trần lão gia vì định bán nhà nên đã thu dọn hành lý từ sớm, khi bán xong nhà lập tức mang hành lý rời đi. Thanh Hòa cũng không cần quay trở lại thôn, nàng có thể ở lại trong huyện luôn.

Người môi giới không để Thanh Hòa đợi lâu. Sau khi Thanh Hòa cất hành lý và lương thực đi, người môi giới đã mang nữ nhân đó tới. Nữ nhân cầm hành lý của mình đứng bên cạnh, người môi giới đưa khế ước bán thân cho Thanh Hòa.

Tên của nữ nhân được viết trên giấy bán thân là Thu Nguyệt.

"Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thu nương. Ta họ Vương, tên Thanh Hòa, ngươi gọi ta tiểu thư là được."

Thu nương gật đầu đồng ý.

Thanh Hòa ở phòng chính, còn Thu nương ở lại phòng khách. Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, Thu nương bắt đầu nhanh nhẹn làm việc trong nhà. Trong nhà chỉ có duy nhất một người hầu là nàng ấy, điều đó có nghĩa là nếu nàng ấy không sắp xếp thời gian làm việc thì đến cuối ngày có thể không làm xong việc.

Do bọn họ mới chuyển nhà nên có rất nhiều việc phải làm. Sau khi dọn dẹp xong phòng của Thanh Hà, Thu nương bảo cô nghỉ ngơi trong phòng, còn mình thì tiếp tục sắp xếp những chỗ khác. Khi quay về phòng, Thanh Hòa nhận thấy người này xứng đáng với số tiền mình bỏ ra.

Thu nương không chỉ dọn dẹp nhà cửa, nàng ấy còn nhanh chóng sắp xếp gọn gàng toàn bộ căn nhà cho nàng, so với phong cách trước kia, cách bố trí hiện tại quả nhiên rất phù hợp cho cô nương trẻ tuổi hơn nhiều.

Lúc Thanh Hòa đi ra lần nữa, nàng nhìn thấy Thu nương đang giặt y phục, đó chính là chiếc áo khoác đã được vá lại lúc buổi sáng nàng mặc, trên đó có vết bùn. Nàng ấy cũng không biết tiểu thư còn muốn mặc bộ y phục này nữa hay không nên đã đem đi giặt.

"Thu nương, bộ y phục này ngươi giữ lại cho mình khi nào đi ra ngoài mua đồ thì mặc." Mặc bộ y phục này coi như là một kiểu che giấu đi.

Thu nương cũng hiểu rằng trong thời kỳ đặc thù này, không nên lộ tài sản ra ngoài. Nàng ấy vừa dọn dẹp xong phòng bếp, thấy trong đó có gạo và mì bên trong đủ cho chủ tớ hai người ăn trong một thời gian dài.

Ban đầu nàng ấy nghĩ đến nhà chủ mới sẽ phải chịu đói, vì lúc trước Thanh Hà ăn mặc rất khiêm tốn trước mặt người môi giới, nhưng khi về đến nhà mới phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều. Hóa ra chủ tử của nàng ấy là kiểu người "Giả nghèo giả khổ", nhà còn rất nhiều lương thực, chỉ là không muốn để lộ ra ngoài mà thôi.

“Còn một điều nữa, ngày mai ngươi đến cửa hàng vải xem một chút rồi mua một ít vải bông về may y phục cho hài tử, vải bông giặt thường xuyên thì sẽ mềm mại hơn. Ngươi cầm trước mười lạng bạc này để dùng trong nhà, dùng hết thì tới tìm ta là được.”

Nàng cần chuẩn bị y phục cho hài tử. Gần đây khi nàng mặc đồ, phát hiện bụng mình đã bắt đầu to lên. So với lúc phát hiện mang thai, bụng nàng đã to hơn một vòng.

Không biết có phải hài tử trong bụng lớn hơn bình thường không, bụng mới ba tháng rưỡi mà sao trông lớn hơn nhiều so với những người mang thai khác, lớn hơn nhiều so với những cái bụng mà cô từng thấy trước đây.

“Ta đang mang thai, nên muốn tìm người chăm sóc cho mình, sau này ngươi chú ý nấu nướng hơn một chút, chuẩn bị một ít y phục cho hài tử mới sinh ra, ngươi có biết gần đây có bà đỡ nào tốt một chút không? Đến lúc đó đi tìm một chút đi.”

Thu nương khá kinh ngạc, nàng ấy không ngờ tiểu thư nhà mình lại gan lớn như vậy, dám chưa kết hôn mà đã mang thai!

Chuyện của chủ tử, thân phận nô tỳ như nàng ấy không tiện nói nhiều, cứ làm theo những gì được dặn dò là được.

“Tiểu thư, trước đây nô tỳ từng làm việc cho gia đình Hạ viên ngoại ở huyện Tấn, nô tỳ cũng khá quen thuộc với tình hình gần đây. Ở phía đông thành có một nhà bà đỡ, mấy đời gia đình này đều làm nghề này, danh tiếng của gia đình này ở huyện Tấn khá tốt. Trước đây có người sinh nở khó khăn, cuối cùng gọi bà đỡ này, hai mẫu tử đều bình an, nhưng bà đỡ nhà này lấy giá khá đắt, năm lượng bạc một lần. Bây giờ lại đang nạn đói, giá có thể cao hơn”.

Người có tay nghề đều có giá trị, huống chi sinh con là đi một chuyến qua quỷ môn quan, giá này mà nói đắt thì cũng không hẳn là quá đắt.

"Vậy ngươi có thời gian thì đi hỏi một chút. Ta hiện tại đã mang thai hơn ba tháng, còn có hơn sáu tháng nữa, hỏi xem lúc đấy bà ấy có rảnh không."



Sáng sớm hôm sau, Thu nương đến cửa hàng vải mua vải bông. Vì chưa biết giới tính của hài tử nên Thu nương mua một cuộn vải màu sáng, cả nam và nữ đều dùng được. Khi Thanh Hòa tỉnh dậy, Thu nương đã ngồi ở ngoài sân chỗ cây đào bắt đầu may y phục.

Thu nương thấy Thanh Hòa rời giường, nên nhanh chóng đặt việc đang làm xuống, nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi, nô tỳ mang bữa sáng cho người nhé? Người muốn ăn trong phòng chính hay ăn ở ngoài sân?"

Buổi sáng bây giờ khá mát mẻ, dù có nắng nhưng cũng không nóng. Ánh nắng mặt trời ấm áp khiến Thanh Hòa vừa mới thức dậy cảm thấy vô cùng thoải mái. Đợi thêm một lát nữa, khi mặt trời lên cao, cảm giác này sẽ không còn tuyệt vời như vậy.

"Vậy ăn ở ngoài sân đi."

Thu nương bưng cháo đã chuẩn bị sẵn và một số món ăn kèm lên. Khẩu phần không quá nhiều nhưng đủ cho Thanh Hòa ăn: “Ngươi ăn chưa?”

Thu nương cười ôn hòa, không ngờ tới tiểu thư còn quan tâm đến mình: “Ta ăn rồi, cảm ơn tiểu thư quan tâm.”

“Trong nhà chỉ có hai người chúng ta, sau này nhiều nhất cũng chỉ có thêm một tiểu hài tử, nếu không có chuyện gì xảy ra, mấy người chúng ta sẽ nương tựa vào nhau cả đời, ngươi cũng không cần quá cẩn thận. Chỉ cần ngươi không phạm sai lầm lớn, ta cũng sẽ không bán ngươi."

“Đồ ăn trong bếp nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đủ cho hai người chúng ta, chẳng qua thời gian này ta đang mang thai cần ngươi chú ý những thứ này hơn.”

Thu nương nghe xong lập tức quỳ xuống. Đối với một nô tỳ bán thân thì điều đáng sợ nhất là bị chủ nhân bán đi, bởi vì lần sau nàng ấy không biết mình sẽ phải đi đâu, lúc trước vì bất đắc dĩ nàng phải bán thân nhưng chưa từng nghĩ đến việc mình có thể gặp người tốt như vậy.

"Tiểu thư, người yên tâm, Thu nương nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư."
« Chương TrướcChương Tiếp »