Lý Tùng Yến không biết đang nghĩ những chuyện gì mà không hề chen lời vào cuộc hội thoại của hai người họ, đợi khi hai người họ nói xong, hắn mới nói: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta đi xem thử thôn của ngươi.”
Thanh Hòa đồng ý, sau khi nói địa điểm cho họ thì Lý Hạ tiễn nàng ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Lý Hạ còn xin lỗi nàng: “Thanh Hòa cô nương đừng để bụng, Công tử chính là người như vậy đó, chẳng đối xử ấm áp với ai bao giờ, nếu như ngươi còn nhớ thì tốt, sẽ hiểu ngay Công tử như này mới là bình thường.”
Ờ… Thôi được, nàng tha thứ cho hắn vậy.
Nàng lại nghĩ đến hài tử trong bụng, những ký ức khác của nguyên chủ đều không sao, chỉ có ký ức về Lý phủ là thiếu sót, hơn nữa ước tính theo thời gian thì hài tử này chắc chắn có trong lúc ở Lý phủ, nàng muốn hỏi Lý Hạ xem liệu hắn ta có biết chút gì về tính hình của nguyên chủ hay không.
“Lý đại ca, ngươi có biết lúc ta ở Lý phủ có bằng hữu nào có quan hệ tốt không?”
Lý Hạ: “Người quên cả Hương Mặc rồi?”
Hương Mặc chính là bằng hữu thân thiết của nguyên chủ, mật hữu này đã dạy nàng thêu thùa, sao mà nàng có thể quên được chứ.
Nàng thu hẹp phạm vi lại lần nữa: “Ta chắc chắn không quên Hương Mặc rồi, ý ta là nam ấy, ngươi có từng nhìn thấy không?”
Lý Hạ nghĩ kỹ lại lần nữa: “Vậy thì chắc chắn là không có rồi, Thanh Hòa cô nương là người trong nội trạch, nếu như có nam nhân có quan hệ tốt với ngươi thì ngươi…”
Phần còn lại hắn ta không nói, Thanh Hòa cũng đoán được hậu quả, nếu như không có nam nhân nào có quan hệ đặc biệt, bây giờ Thanh Hòa vẫn còn một thắc mắc: “Ta không nhớ nổi tại sao khi đó lại bị đuổi ra khỏi phủ nữa, Lý đại ca có biết nguyên do tại sao khi đó ta bị đuổi ra khỏi phủ không?”
Lý Hạ không ngờ nàng lại quên nhiều chuyện đến vậy, thảo nào vừa rồi nàng gặp Công tử mà lại không sợ hãi chút nào.
Hắn ta có hơi do dự, chuyện này nàng quên đi mới là tốt, đối với một nữ nhân như nàng mà nói, nếu như nhớ ra được thì cũng là thảm họa.
“Người chắc chắn muốn biết? Ta không chắc người có thể chấp nhận được chuyện này đâu.”
Lúc đấy sau khi chuyện này xảy ra, hắn ta tận mắt nhìn thấy Công tử bình thường vốn không để tâm chuyện gì đã nổi giận. Công tử bình thường lãnh đạm nhưng cũng chưa từng nổi giận, đến cả phu nhân cũng bị dọa sợ, lúc đó Thanh Hòa đang quỳ trên mặt đất vẫn còn đang run rẩy, tới giờ hắn ta vẫn còn nhớ kỹ.
“Ta chắc chắn.”
Nàng chắc chắn phải làm rõ chuyện, không thể mơ hồ mà mang thai hài tử rồi sinh ra, nàng sợ sau này thân thế của hài tử sẽ trở thành một trái bom.
Nếu như Thanh Hòa đã chắc chắn, Lý Hạ cũng không thấy khó xử nữa, kể hết mọi chuyện cho Thanh Hòa biết. Nhưng những gì hắn ta biết chưa chắc đã là toàn bộ câu chuyện, nên hắn ta cũng nói với Thanh Hòa, hắn ta không biết nội tình cụ thể, chỉ biết sơ sơ.
Thanh Hòa lập tức đơ ra, suốt dọc đường đều không nói gì, đây là chuyện gì thế này!
Buổi tối lúc đi ngủ, Thanh Hòa vốn luôn ngủ ngon lại đột nhiên nằm mơ.
Lý phủ.
Thanh Hòa bị Lý ma ma - nhũ mẫu của phu nhân dẫn đi bái kiến chủ mẫu trong phủ là Lý phu nhân. Hôm nay nàng có hơi lo lắng bất an, thường ngày phu nhân cơ bản sẽ không triệu kiến nàng, hôm nay không biết tại sao lại gọi riêng nàng đến nói chuyện.
“Phu nhân, Thanh Hòa đến rồi.” Lý ma ma bước đến bên cạnh Lý phu nhân.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh Hòa vừa bước vào cửa đã quỳ dưới chân Lý phu nhân, nghe thấy tiếng Lý phu nhân, nàng ngẩng đầu lên.
Lý phu nhân đánh giá khuôn mặt và thân hình của nàng, hài lòng gật đầu: “Không tệ, là một hài tử xinh đẹp.”
Lý ma ma cũng đồng ý: “Thường ngày hài tử này đều thành thật làm việc của mình ở trong viện.”
Lý phu nhân đã cho Lý ma ma theo dõi Thanh Hòa từ trước, tất nhiên hiểu rõ tính cách ngoan ngoãn của nàng, nhanh chóng quyết định: “Vậy thì để ngươi tới hầu hạ Yến Nhi đi, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, chắc chắn Yến Nhi cũng thích, đến lúc đó ta cũng không phải phát sầu vì chuyện có tôn nhi nữa rồi.”
Thanh Hòa nghe thấy Lý phu nhân muốn nàng đi hầu hạ thiếu gia, tưởng rằng chỉ là hầu hạ như bình thường, ai ngờ lại thật sự muốn nàng trở thành người trong phòng của thiếu gia!
Thanh Hòa kinh ngạc nhìn Lý ma ma. Chuyện thiếu gia rất đẹp là việc người trong phủ đều biết, nàng cũng từng gặp thiếu gia, chỉ là không ngờ chuyện này lại đến phiên nàng, nhưng thiếu gia sẽ làm như ý nguyện của phu nhân sao?
Thanh Hòa sợ bản thân không đủ khả năng.
“Nha đầu này, ngươi có gì muốn nói sao?” Lý ma ma nhìn thấy Thanh Hòa cứ trông mong về phía mình mà hỏi.
Thanh Hòa nói ra lo nghĩ trong lòng, Lý ma ma vậy mà không hề lo lắng, làm gì có nam nhân nào không thích mỹ nhân chứ.
Hôm nay tâm tình Lý phu nhân tốt, cũng nói hai câu: “Nhi tử của ta sẽ thích ngươi thôi, vẻ ngoài của ngươi đủ để thu hút nó rồi. Chỉ là nếu muốn nó nhận ngươi vào cửa, chúng ta vẫn cần phải dùng chút mưu kế mới được.”
Gạo đã nấu thành cơm, không muốn cũng không được.
Lý phu nhân và Lý ma ma nhiệt tình thảo luận kế hoạch, Thanh Hòa yên tĩnh nghe. Sau khi đợi hai người họ quyết định hết mọi thứ, Thanh Hòa được cho ra ngoài.
Đêm tối, Lý phủ ăn uống linh đình, hôm nay là sinh thần của đại thiếu gia Lý gia. Bởi vì thiếu gia không thích tiếp khách, sinh thần bình thường đều chỉ là buổi tụ họp nhỏ giữa những người trong gia đình, nhưng lần này lại bị phu nhân bác bỏ, sinh thần lại làm một bữa lớn, khách ra vào chúc mừng tất cả đều là bằng hữu qua lại tốt với thiếu gia, đại thiếu gia Lý gia ngồi ở chủ vị được mọi người kính rượu.
Rượu hôm nay rất mạnh, thiếu gia mới uống vài ly đã say, được hạ nhân dìu về phòng.
Sau khi hạ nhân rời đi, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ sau tường, vào phòng của thiếu gia Lý gia.
…
Sáng sớm canh ba, Thanh Hòa gặp ác mộng liên miên, ngay vào lúc nhìn thấy tại sao nguyên chủ bị đuổi ra khỏi phủ thì bị dọa tỉnh ngay lập tức.
“Phù…”
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, Thanh Hòa mới cảm nhận được mình đã thoát khỏi cơn ác mộng.