Thanh Hòa mờ mịt mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đối với mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Rõ ràng chỉ ngủ một giấc mà khi mở mắt ra đã ở một nơi khác, chẳng lẽ có người xông vào nhà nàng, đánh ngất nàng rồi bán nàng đi không?
Trong căn phòng tối tăm chỉ có một cửa sổ nhỏ chiếu ánh sáng vào, cảm giác xa lạ ập đến, ghế gỗ, cửa sổ gỗ, phía trên là mái tranh, tường cũng là đất trộn với rơm.
Nơi này nghèo đến mức nào!
Nàng không bị trói tay chân, lập tức đứng dậy kiểm tra xung quanh: "Hự... Đau quá."
Toàn thân nàng nhức mỏi không còn sức lực, khi đứng dậy động tác mạnh quá, kéo theo cơn đau ở trán lúc đầu không để ý, Thanh Hòa dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, đau đến mức nàng lập tức rụt tay lại, không dám chạm vào vết thương nhưng một lần này lại giống như mở ra một cái công tắc nào đó, đầu càng thêm choáng váng rồi lại ngất đi.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, trong nhà đã có người và nàng cũng hiểu tại sao mình lại ở đây, một kịch bản xuyên không tầm thường đã rơi xuống đầu nàng. Bản thân nàng là một nữ nhân khỏe mạnh, không hút thuốc, không uống rượu, cũng không thức khuya! Nàng không hiểu lý do tại sao mình lại xuyên không!
"Nương, nó tỉnh chưa, không tỉnh thì chúng ta kéo đi chôn đi, để ở nhà thật là xui xẻo."
Một giọng nam thu hút sự chú ý của Thanh Hòa, trực giác cho nàng biết, người sắp bị chôn chính là nàng, là người trong một gia đình mà lòng dạ lại thật ác độc.
"Vội vàng gì chứ, cũng phải đợi nó tắt thở rồi nói, không thì cẩn thận Tang gia bên cạnh lại đi tìm trưởng thôn." Một giọng của một nữ nhân sắc sảo vang lên, nói đến chữ "Tang gia" âm điệu càng đầy tức giận.
"Nhà đó thật sự quản chuyện bao đồng, nương đừng tức giận, chờ ngày nào đó đệ đệ và đại ca đi trút giận cho nương, nói họ đừng làm chuyện bao đồng, còn khiến nương bị trưởng thôn mắng một trận."
Nghe câu này là biết ngay người này như bọn côn đồ, mà câu này lại khiến phụ nhân kia vui vẻ, cười nói: "Vẫn là nhị nhi tử của ta hiểu lòng nương, biết nương bị uất ức."
Chỉ có thể nói, thượng bất chính, hạ tắc loạn.*
*Bên trên không ngay thẳng thì bên dưới chắc chắn sẽ loạn.
Thanh Hòa nghe mà mặt không biểu cảm, nếu không phải nàng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì có lẽ cũng không dám tin những lời này lại xuất phát từ nương và ca ca của nguyên chủ.
Rõ ràng là thân nhân ruột thịt nhưng bây giờ nguyên chủ chỉ còn lại sự hối hận và oán hận, khi nghe cuộc đối thoại của hai người bên ngoài, lòng thù hận của nguyên chủ cũng ảnh hưởng đến Thanh Hòa.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, Thanh Hòa như một người ngoài, nghĩ đến những gì nguyên chủ đã trải qua thì không khỏi thở dài, hiện giờ nàng đã trở thành nguyên chủ thì càng phải nghĩ cách báo thù cho nguyên chủ.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, bây giờ nàng đã rõ ràng biết mình không phải bị bán đi, mà là xuyên không. Dù không biết tại sao lại xuyên không, nguyên chủ không biết đã qua đời hay hai người họ đã trao đổi thân xác, nhưng tổng thể lại thì giờ đây nàng đã đến đây, sống tốt mới là điều quan trọng.
Nằm trên giường mà Thanh Hòa chỉ biết thở dài, nguyên chủ cũng quá khao khát tình thân nên mới bị gia đình tính toán.
Nguyên thân tên là Vương Tam Nha, thời thơ ấu bị cha nương bán cho bọn buôn người, vận số cũng coi như tốt, được người bán dẫn đến Biện Lương làm nha hoàn cho thế gia.
Quy tắc thế gia rất nhiều nhưng phúc lợi tốt, mặc dù là bán thân bằng khế ươc chết, nhưng tổng thể mà nói thì sống còn tốt hơn ở nhà, không phải nhịn đói chịu lạnh, cuộc sống cũng khá tốt, còn có bạc vào hàng tháng.
Chỉ có một điểm mà Thanh Hòa cảm thấy kỳ lạ, nàng lại không nhớ tại sao nguyên chủ lại bị đuổi ra khỏi phủ, trong ký ức ở Lý phủ có sự thiếu sót.
Khi tìm kiếm ký ức lúc đó thì đầu lại đau nhói, không nhớ ra cũng không có cách nào, điều duy nhất nhớ được là trước khi bị đuổi, chủ nhân của thế gia đã cho nguyên chủ một khoản bạc lớn, nguyên chủ không biết đi đâu nên lại nghĩ đến cha nương và thân nhân còn sống.
Nàng ấy* không nhớ tại sao lại bị bán, chỉ cho rằng vì nhà quá nghèo hoặc hoàn cảnh gia đình khó khăn nên mới bán nàng ấy. Mà vì cũng mong có cha nương thương yêu nên lập tức theo ký ức hồi nhỏ trở về quê cũ, đây mới là khởi đầu bi kịch của nguyên chủ.
*Ở đây chỉ nguyên chủ.
Sau khi tìm được cha nương, nguyên chủ không hề giấu diếm việc mình có bạc, ngược lại còn nói cho cha nương biết về số bạc. Để có được số bạc trong tay nguyên chủ, cả nhà bắt đầu lừa gạt nguyên chủ.
Thỉnh thoảng lại có mấy ca ca đến bên cạnh nguyên chủ thở dài, nói bản thân không có bạc để hiếu kính cha nương, không có năng lực cho cả nhà một cuộc sống tốt. Nguyên chủ không nói hai lời đã lấy bạc ra mua y phục, giày dép cho cha nương, mua trang sức, rượu và thịt rau cho cả nhà.
Đôi khi cha nương lại đến bên cạnh nguyên chủ cảm thán nhà đông đúc nhưng không có chỗ ở, thế là nguyên chủ lại lấy bạc ra để xây nhà mới cho cả nhà.
Cách vài ngày đến một lần rồi cách vài ngày lại đến một lần, bạc trong tay nguyên chủ cứ như vậy từng chút một mất đi, ở trong thôn chưa đến hai tháng mà đã tiêu sạch trăm lượng bạc.
Lý do khiến cả nhà lộ nguyên hình là vì nguyên chủ không còn một xu nào, không thể cho cái nhà tham lam này thêm bạc nữa.
Nguyên thân bị đuổi ra khỏi phủ về nhà cũ chưa đến một tháng, sau đó lương thực bị thiếu hụt dẫn đến giá lương thực bắt đầu tăng. Vì vào mùa xuân đầu năm nay không có một giọt mưa nào, cho đến khi lúa ở đồng ruộng được thu hoạch, mưa lớn cũng không rơi xuống được mấy lần.
Đến tháng tám thu hoạch, lúa chủ yếu là trống rỗng, sau khi nộp thuế lương thực cho quan phủ thì trong túi bách tính chẳng còn gì.
Cả nhà này sống dựa vào bạc của nguyên chủ mà có thể sống sung sướиɠ, trong hơn một tháng qua cả nhà này không những không gầy đi mà còn béo lên rất nhiều.
Mấy hôm trước lại đến nói với nguyên chủ là nhà không có lương thực, muốn lấy bạc mua gạo nhưng nguyên chủ đã không còn bạc nên không thể đưa ra được.
Các ca tẩu đòi bạc không tin, trong lúc xô đẩy đã đẩy nguyên chủ va vào góc bàn khiến nguyên chủ mất mạng, rồi lục toàn bộ y phục giá trị trên người nguyên chủ.