Quyển 3: Anh trai là đồ ngốc - Chương 1

Vu Tâm nằm vào ngủ đông thương, nhắm mắt lại.

Thời gian cô mất đi ý thức rất ngắn, lúc mở mắt ra cô đã thay đổi thân phận.

Cô vẫn không có ký ức của mình, nhưng có thể thích nghi ngay lập tức.

Chủ của thân thể hiện tại này của cô tên Trương Tâm Tâm, 18 tuổi, là độ tuổi yêu đương.

Lúc khai giảng học kỳ mới, trong khối có một học sinh chuyển trường, cậu học sinh chuyển trường này vừa đến đã đoạt được danh hiệu giáo thảo, đồng thời trở thành đối tượng yêu mến, bàn tán của các nữ sinh, trong đó có cả nguyên chủ.

Chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này hẳn là bạn thích một người, mà vừa khéo người ấy cũng thích bạn.

Không lâu sau, nguyên chủ và học sinh chuyển trường Bộ An Lan xác nhận mối quan hệ yêu đương.

Nguyên chủ có một người bạn thân, cũng là bạn cùng lớp Chu Hân Mỹ, trong lòng có tâm sự gì cũng nói hết cho đối phương, thậm chí đi hẹn hò cũng muốn dẫn cô ấy theo.

Trong một lần tình cờ, nguyên chủ phát hiện bạn thân và bạn trai mình đang dạo phố, nguyên chủ không kịp suy nghĩ gì mà chạy đến chất vấn, hai người trả lời là đi dạo phố vô tình gặp được nhau, thế mà nguyên chủ tin.

Lại một lần tình cờ khác, cô phát hiện trong di động có ảnh Chu Hân Mỹ và Bộ An Lan thân mật với nhau, nguyên chủ không thể tin được, run rẩy lướt xuống album ảnh, những nội dung kế tiếp như làm cô rơi vào động băng trong tích tắc.

Cô muốn để thứ quý giá nhất của mình cho đêm tân hôn, nên quen Bộ An Lan rất lâu, hai người cũng chỉ nắm tay.

Cuối cùng Chu Hân Mỹ đã làm hết những chuyện cô đang giữ gìn.

Nguyên chủ nhìn tấm hình hai người đối mặt nhau, tức giận đến đỏ mắt.

Một người là thiếu niên cô thích, một người là bạn thân mà cô tin tưởng, kết quả là cả hai người này đều phản bội cô.

Cô đau lòng, thất vọng, phẫn nộ, không biết nên đối mặt với hết thảy những chuyện này thế nào, quay đầu chạy khỏi trường học, bất tri bất giác đã đến quán bar.

Cũng chính lần này, cô nếm thử hương vị của rượu.

Hoá ra rượu chát như thế.

Cô uống say mèm, loạng choạng rời khỏi quán bar, không để ý đến xe cộ đang qua lại, một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, cô đã hoàn toàn bất tỉnh trên đất.

Sau khi Vu Tâm nhận được đoạn hồi ức này, cô thở dài, lẩm bẩm: “Có gì mà cô không dám đối mặt, kẻ không dám đối mặt hẳn phải là bọn họ.”

Vu Tâm nhìn cảnh vật xung quanh, đây là phòng ngủ của nguyên chủ.

Nguyên chủ chỉ có một nguyện vọng, cô hi vọng Chu Hân Mỹ và Bộ An Lan cũng phải nếm thử mùi vị bị người khác phản bội.

Chuyện này có hơi khó, bản năng của Vu Tâm thấy đây không phải sở trường của cô.

Có điều nếu đã chấp nhận thân phận này, đương nhiên cô sẽ hoàn thành tâm nguyện thay cô ấy, để cô ấy an tâm ra đi.

Hiện tại, nguyên chủ và Bộ An Lan đã quen nhau được ba ngày.

Vu Tâm nhìn gương mặt thiếu nữ, chẳng có gì lạ khi Bộ An Lan thích thú.

Cô gái trong gương có đôi mắt mèo, to tròn, trong veo sạch sẽ. Mũi không cao lắm, nhưng rất vừa phải. Đôi môi hình thoi phấn hồng trơn bóng, một chút son môi tô điểm giữa lòng môi làm người ta nhìn là muốn hôn.

Vu Tâm vén mái tóc đen mềm mại lại, để lộ ra chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, hai bầu ngực sữa căng phồng bị trói buộc trong lớp áo ngủ thỏ trắng đáng yêu.

Vu Tâm cúi đầu nhìn, trong đầu nảy ra mấy chữ “Mặt học sinh, body phụ huynh”.

Vì bộ ngực phát dục quá mức của mình mà nguyên chủ đã buồn rầu không biết bao nhiêu lần.

Về phương diện quần áo, cô rất bảo thủ, vì cô cảm thấy nếu không mặc bảo thủ thế này thì mọi người đều chỉ nhìn ngực cô.

Vu Tâm gật đầu, cảm thấy rất hợp lý, sau này cô mới phát hiện, dẫu có ăn mặc bảo thủ thì ánh mắt dừng trên người cô cũng chẳng vơi đi chút nào.

Có điều đây chỉ là chuyện sau này.

Hôm nay là cuối tuần, Vu Tâm nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ sáng.

Cô xuống lầu, dì đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm.

Gia đình của nguyên chủ khá là phức tạp.

Từ thời trẻ, mẹ cô đã mất chồng, sau đó dẫn theo cô đến tái hôn với nhà họ Du, nhưng chưa được hai năm đã mắc bệnh rồi qua đời.

Nguyên chủ và nhà họ Du không có quan hệ huyết thống, thật ra còn rất bồn chồn, lo lắng bị đuổi ra ngoài.

Nhưng đã mấy năm trôi qua, cô vẫn ở lại nhà họ Du.

Cha kế Du Hồng Phi đối xử với cô như con ruột của mình.

Còn anh kế thì không mặn không nhạt với nguyên chủ.

Vì Du Hồng Phi thường xuyên vắng nhà đi công tác nên mấy năm trước anh kế cũng dọn đi, thỉnh thoảng mới về một lần, sau lại vội vã rời đi.

Vu Tâm cho dì giúp việc nghỉ hai ngày, trong nhà chỉ còn một mình cô, có điều Vu Tâm cũng không thấy cô đơn.

Tự ép một ít nước dưa hấu, lấy thêm chút đồ ăn vặt, Vu Tâm ngồi dưới bóng cây trong vườn nhà ôn lại bài.

Thành tích học tập của nguyên chủ chỉ ở mức trên trung bình, Bộ An Lan lại là học sinh giỏi, lần nào kiểm tra cũng đứng đầu.

Bạn trai xuất sắc như vậy đã khơi dậy lòng cầu tiến của nguyên chủ, cô thầm hạ quyết tâm muốn đuổi kịp bước chân của anh.

Nhưng không vì vậy mà Vu Tâm học bài, đối với cô, học tập là vô bờ, học thêm nhiều thứ chẳng bao giờ là sai.

Vì có ký ức của nguyên chủ nên lúc đọc sách Vu Tâm cũng không thấy khó khăn lắm.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Vu Tâm cơm nước xong thì về phòng nghỉ trưa.

Giấc ngủ này rất sâu, mơ rất nhiều, hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, tất cả đều liên quan đến Chu Hân Mỹ và Bộ An Lan.

Lúc tỉnh lại, đầu Vu Tâm đau chết đi được, cô cau mày tắt điều hoà, sờ lên cổ họng ngứa ran, nhấc từng bước nặng nề đi xuống lầu.

Du Vận đứng ở phòng khách, nhìn em kế đỡ tay vịn cầu thang xuống lầu với tốc độ chậm như rùa rồi dời mắt đi như thường lệ, chưa quá một giây, ánh mắt anh lại quay về, như trên người đối phương có thứ gì hấp dẫn mình.

Vu Tâm xuống lầu, vừa ngẩng đầu đã thấy hình bóng cao gầy đứng cách đó không xa, hoảng sợ, khàn giọng kêu lên: “Anh.”

Sao đột nhiên người này lại trở về?

Không đúng, không thể nghĩ như vậy, đây là nhà anh ấy, anh có về thì cũng bình thường thôi.

Vu Tâm vô cùng khát nước, sau khi chào hỏi xong lập tức đi về phía tủ lạnh.

Lúc này hẳn là Du Vận đã lên lầu rồi, dù sao lần này anh về chỉ lấy chút đồ thôi, nhưng ma xui quỷ khiến sao mà anh lại ngồi lên sofa, lấy điện thoại ra, có vẻ là muốn chơi.

Nguyên chủ thích uống sữa bò, trong tủ lạnh toàn sữa.

Vu Tâm khát nước nên không quan tâm được nhiều vậy, duỗi tay cầm hộp sữa bò nguyên chất, nghiêng đầu nhìn thử mới phát hiện Du Vận vẫn chưa đi nên thuận miệng hỏi: “Anh, anh uống sữa không ạ?”

Sữa.

Cổ họng Du Vận thắt lại, vừa nãy lúc cô xuống dưới anh đã chú ý đến, cô bé nhỏ này không mặc nội y.

Thật ra không phải anh cố ý soi mói, nguyên nhân chính là do bộ ngực của cô phát triển quá tốt, lúc đi đường còn nhấp nhô lên xuống, anh muốn không để ý cũng khó.

Sữa à?

Trong đầu du Vận hiện lên hai vật tròn tròn hiện lên dưới lớp áo cô, cổ họng lại căng chặt, thế mà cô bé này lại mời anh uống sữa, tuy sữa này không phải sữa đó nhưng anh sắp bốc lửa đến nơi rồi.

Không lẽ là do quá lâu chưa làm?

Vu Tâm thấy anh không trả lời, thầm nghĩ hôm nay anh trai lạnh lùng quá, vừa định đóng tủ lạnh lại nghe thấy đối phương nói: “Lấy cho anh một hộp.”

Giọng nói khàn khàn, thi đua với cô, không lẽ cũng thổi điều hoà lâu ngày sao?

Vu Tâm đưa một hộp sữa cho anh, ánh mắt Du Vận lịch sự dừng trên vị trí từ cổ Vu Tâm trở lên, lúc nhận sữa còn nói cảm ơn.

Vu tâm nhân cơ hội liếc mắt quan sát anh một cái, đẹp trai hơn Bộ an Lan cả ngàn lần.

Không hiểu sao có anh trai xuất sắc như này mà nguyên chủ còn thích cái thứ như vậy?

Hút hết hộp sữa, Vu Tâm ném hộp không vào thùng rác rồi đặt một chồng sách lên bàn, sau đó mới phát hiện trên người mình có chỗ không ổn.

Cô không mặc nội y á á á!

Vu Tâm vội vàng ôm sách vở trước ngực, quên luôn chào hỏi, lấy tốc độ 100m/s lao vọt lên lầu, đặt sách sang một bên rồi đến trước gương.

Có thể thấy cô không mặc nội y, lại còn vô cùng rõ ràng.

Vu Tâm nhớ lại phản ứng của Du Vận, rất bình thường, hẳn là không để ý chuyện cô không mặc nội y, cũng có thể là thấy rồi mà không để tâm lắm.

Dù sao cô cũng là em gái anh ấy.

Có điều tuy đã sợ bóng sợ gió một hồi, Vu Tâm vẫn quyết định sau này không thể lôi thôi như thế, ở nhà không có ai cũng mặc nội y!

Lúc xuống lầu lần nữa, người cô cho rằng đã đi lại đang ngồi trên sofa phòng khách xem tin tức.

Thật ra Vu Tâm vẫn không bỏ qua chuyện lúc chiều được, bây giờ thấy Du Vận vẫn còn chút xấu hổ.

“Anh, tối nay anh ăn cơm ở nhà ạ?” Vu Tâm cố làm mình trông thật bình tĩnh, “Em cho dì giúp việc nghỉ hai ngày rồi.”

Ẩn ý là không ai nấu cơm, anh muốn ăn thì phải ra ngoài.

Về phần Vu Tâm, cô định đợi Du Vận ra ngoài rồi tự nấu cơm cho mình.

Du Vận quay đầu nhìn cô một cái, quần áo đã thay, vẫn là quần thể thao phối với áo thun.

Đề phòng anh?

Anh là kiểu người sẽ lợi dụng để chiếm được món hời của cô sao?

Du Vận đè nén cảm giác không vui trong lòng, tắt TV rồi đứng lên: “Vậy anh ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn gì?”

“?” Vu Tâm thật sự vô cùng kinh ngạc, trước đây cùng sống dưới một mái nhà, hai người chưa từng dùng cơm riêng với nhau, bây giờ Du Vận lại muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm!

Đây là cảm giác có anh trai à?

Thật ra nguyên chủ cũng từng tưởng tượng ra những cảnh như này, nhưng mãi mà chưa thành hiện thực dù chỉ một lần.

Vu Tâm được thương yêu mà sợ hãi, cô ngỏ ý muốn ăn lẩu, sau đó Du Vận thật sự dẫn cô đi ăn lẩu.

Ngồi bên trong tiệm lẩu, nhìn nước dùng đỏ rực, cuối cùng Vu Tâm mới có cảm giác chân thực.

Cô cầm đũa: “Anh, em bắt đầu ăn nhé.”

“Ăn đi.” Du Vận nhìn cô, cô bé đã bao bọc hai thứ tròn tròn kia rồi, môi hồng răng trắng, vẻ mặt tham ăn.

Đáng yêu thật.

Du Vận suy tư, trước đây anh bị thứ gì che mờ mắt rồi? Nếu không sao lại không phát hiện cô đáng yêu như vậy, lãng phí mất bao nhiêu thời gian ở cùng cô.