15
Ba mẹ tôi khi vừa gặp tai nạn không có tôi bên cạnh đều dựa vào cô với dì của tôi giúp đỡ, họ hàng mấy nhà đều chăm sóc họ một khoảng thời gian.
Tục ngữ nói, người bệnh càng lâu càng không dễ có con hiếu thảo, huống chi là họ hàng.
Sau khi tôi được đưa về, họ không còn phải gánh vác gánh nặng lớn là ba mẹ tôi nữa. Nên đương nhiên, họ không hài lòng khi mẹ tôi đối với tôi “kén cá chọn canh” như vậy.
Nếu tôi tức giận mà bỏ nhà đi lần nữa, chẳng phải gánh nặng chăm sóc ba mẹ tôi sẽ lại chuyển sang họ sao?
Mẹ tôi còn muốn nói chuyện nhưng cô tôi nghiêm mặt, chỉ gà mắng chó mắng chửi ba tôi một trận.
Ý chính là họ chỉ có một cô con gái là tôi, tôi chăm sóc họ đã không dễ dàng gì. Đừng dùng những vấn đề nhỏ nhặt như ăn uống này để gây sự, làm tốn thời gian của các cô các dì.
Khi cô tôi chuẩn bị ra về, tôi vẫn đang ngồi xổm dưới đất nhặt từng hạt cơm.
Không có cách nào để quét các hạt cơm vì chúng sẽ trở nên nhão ngay khi tôi quét. Không thể nào nhặt hết cơm khắp sàn trong một thời gian ngắn được.
Cô tôi thở dài:
"Hoa Lan ơi, em tỉnh táo một chút đi, về già hai đứa còn phải dựa vào con gái nuôi dưỡng. Trước kia hai đứa lấy Anh Anh trút giận thì không nói gì, bây giờ nửa đời sau của hai đứa đều phải dựa vào con bé! Hiểu không? Có một số chuyện, có chừng mực là được."
Mẹ tôi không nói nên lời.
Sau khi cô cả và dì rời đi, sắc mặt mẹ tôi tái mét nhưng bụng lại cồn cào vì đói.
Ba tôi cũng không có tinh thần, cả người giống như bắp cải héo.
Tôi mỉm cười nói: “Mẹ, con đi làm cơm cho hai người.”
Một lâu sau, tôi mang cơm ra, vẫn là cơm rang.
16
Những miếng thịt và rau thái nhỏ mà dì tôi vừa nhìn thấy vẫn còn nằm trong bếp, tôi không hề có ý định xào chúng.
Lần này mẹ tôi thậm chí còn không có sức để mắng tôi.
Ba tôi đói quá nên vội vàng múc một muỗng lớn, tiếc là múc một muỗng đã làm đổ hết nửa muỗng, rốt cuộc cũng phải nhờ tôi đút.
Mẹ tôi cam chịu số phận, cầm đũa lên, nghiến răng nghiến lợi với tôi:
"Hứa Anh Anh, cánh mày bây giờ cứng rồi!"
Tôi mỉm cười không trả lời.
Chuyện này mới có bao nhiêu đâu?
Mẹ tôi sẽ không nghĩ tới, trong năm ngày tiếp theo, mỗi bữa bà đều phải ăn cơm rang.
Bà thật sự sụp đổ. Nhưng có thể làm được cái gì?
Khi tôi đẩy bà xuống tầng dưới để tắm nắng, tôi đã gặp chú Trần, hàng xóm của nhà tôi.
Chú ấy đang mang hai túi lớn chứa đầy các loại rau khác nhau, vừa bước đi vừa ngâm nga.
Tôi chủ động gọi chú ấy lại, hỏi chú tại sao hôm nay lại vui như vậy.
"Con gái và con rể chú hôm nay dẫn cháu ngoại về chơi!"
Chú Trần nóng lòng muốn về nhà nấu cơm nên nhanh chóng rời đi, không nói nhiều với chúng tôi.
Mẹ tôi lại nói mấy lời kỳ quái:
“Con gái nhà lão Trần đúng là hiếu thảo, khi vào đại học con bé ấy đã đưa tiền học bổng cho mẹ nó, khi đi làm còn thường xuyên mua đồ cho bố mẹ. Kể cả khi lấy chồng, cũng thường nghĩ đến gia đình nhà mẹ đẻ. Đều là đẻ con gái mà khác biệt thật lớn."
Ôi, lại tới nữa phải không?
Tôi tiếp thu những gì bà nói:
"Cũng không phải là giống lắm? Sinh viên đại học khác chi phí sinh hoạt một tháng thường là 1.500 tệ, nhưng họ cho con gái mình 3.000 tệ mỗi tháng."
"Những đứa trẻ khác phải đi làm để bố mẹ chúng cố gắng lấy lại số tiền đã đầu tư. Còn chú Trần lại không chớp mắt mà mua cho con gái mình một căn nhà."
"Có bao nhiêu cặp vợ chồng vừa muốn có tiền dưỡng lão vừa muốn có người chăm sóc? Chú Trần có lương hưu nên con gái chú căn bản không cần phải lo lắng về vấn đề dưỡng lão của chú."
"Đều là ba mẹ mà khác biệt thật là lớn nha."
Mẹ à, không phải chỉ có mẹ là người biết PUA đâu, được chứ?