Chương 7

13

"Ngoài cơm rang ra mày không làm được món gì khác à? Cái này tao không ăn, mày đi làm cho tao tô mì!"

Mẹ càng tức giận, nụ cười của tôi càng sâu hơn:

"Mẹ, đổi lại là con, mẹ đã tát con từ lâu rồi. Nhưng mẹ là mẹ của con, con nhất định sẽ không tát mẹ."

“Nhưng bữa trưa và bữa tối của gia đình chúng ta, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, đều là cơm rang.”

"Vậy nên tốt nhất là mẹ ăn nhanh đi."

Khi còn rất nhỏ, tôi không hiểu tại sao một số người lại coi việc ăn uống là niềm vui.

Theo tôi, đồ ăn dù có ngon đến mấy cũng không có gì hấp dẫn, bởi bản thân việc ăn uống đã là một điều vô cùng khó chịu.

Những gì bố mẹ tôi không ăn hết có thể vứt đi hoặc để dành cho ngày hôm sau. Nhưng nếu tôi không ăn hết thì đó là vì tôi kén ăn và không trân trọng thành quả lao động của người lớn.

Có một điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc là rõ ràng biết tôi rất ghét ăn cần tây nhưng mẹ tôi lại cắt nhỏ rồi gói vào sủi cảo cho tôi ăn. Bà biết khi tôi ăn tôi rất đau khổ, bà cũng biết tôi sẽ nôn sau khi ăn.

Bà làm sủi cảo cần tây trong một tuần và ép tôi ăn. Cuối cùng, tôi có thể ăn liên tiếp hơn chục cái sủi cảo mà không có biểu cảm gì, sau đó lặng lẽ nhổ ra khi mẹ tôi không thấy.

Cuối cùng mẹ tôi cũng hài lòng:

"Có gì mà bị bệnh không giống người khác? Thế này chẳng phải là trị được rồi sao?"

Khi lớn lên, tôi hiểu rằng ép trẻ ăn là thủ đoạn hiệu quả và trực tiếp nhất để người lớn thể hiện sức mạnh và uy quyền của mình.

Bạn nói bạn đã no? Không, bạn chưa no đâu. Họ nói họ hiểu rõ dạ dày của bạn hơn bạn.

Bạn nói bạn không thích ăn? Được thôi, họ sẽ chữa vấn đề kén ăn này của bạn.

Còn những điều khác còn quá mức hơn, bao gồm việc bắt tôi ăn gián, cho tôi ăn thức ăn bị mốc, ấn đầu tôi vào bồn cầu để uống nước, đều là những phương pháp được dùng để trừng phạt “hành vi sai trái” của tôi.

14

"bang!"

Mẹ tôi nhấc bát đũa đập xuống đất, khiến cơm vương vãi khắp nơi.

Bà nhìn tôi đầy khıêυ khí©h:

"Con nhóc xấu xí, mày nghĩ mày là ai? Mày muốn bắt nạt tao với ba mày! Mày cho rằng tụi tao không có cách đối phó với mày sao? Chờ đó cho tao!"

Mẹ tôi lấy điện thoại mới ra và mở danh bạ, thấy danh bạ trống rỗng. Bà giục bố tôi đưa điện thoại cho bà.

"Mẹ, mẹ muốn gọi ai? Con giúp mẹ!"

"Cô cả của con? Chú của con? Dì của con? Thôi quên dì hai đi, con không muốn gặp dượng hai đâu."

Không chút do dự, tôi gọi điện cho tất cả mọi người, nói với họ rằng mẹ tôi đang quá xúc động, không chịu ăn. Tôi thực sự không còn cách nào khác ngoài việc hỏi họ có thể qua giúp đỡ hay không.

Huyện này không lớn, hai mươi phút sau dì nhỏ và cô cả của tôi chạy đến.

Cô là chị cả trong số các anh chị em của ba tôi, làm giám đốc nhiều năm, không giận tự uy.

Mẹ là người đầu tiên phàn nàn với cô, kể chi tiết “vô số tội ác” của tôi từ hôm qua đến giờ.

Cô cả vừa nghe vừa nhìn tôi với vẻ khó tin.

"Đồ khốn nạn này, nó không hề chăm sóc tốt cho tôi và ba nó! Nó về để tra tấn chúng tôi!"

Lúc này, dì tôi từ trong bếp đi ra, bất lực nói với mẹ:

"Chị, chị đã trách lầm Anh Anh rồi. Con bé đâu có cố ý cho chị ăn cơm rang không đâu? Rau và thịt trong bếp con bé đã rửa sạch, thái nhỏ, chỉ là chưa kịp xào thôi."

Tôi áy náy nói: “Vẫn là lỗi của con, hôm qua con không rửa sạch rau, mẹ ăn phải con sâu trong cơm, làm bà ấy có bóng ma trong lòng.”

Dì mỉm cười:

"Hì, này có chuyện gì đâu, ai lại chưa từng ăn trúng côn trùng trong đồ ăn? Chị, dù trước đây Anh Anh với anh chị có hiểu lầm gì đi nữa, bây giờ con bé đã quay lại rồi, chị đừng làm khó con bé nữa."

Cô cả cũng gật đầu:

"Tôi biết hai người đã gặp chuyện, tâm tình hai người không tốt, nhưng đừng làm khó con bé quá, đứa nhỏ cũng không vui vẻ gì."

Mẹ tôi hoàn toàn choáng váng.

Bà không ngờ rằng cứu binh mà bà gọi đến đều hướng về phía tôi.