11
Ngay khi chúng tôi về đến nhà, mẹ tôi nói chân bà bị đau, muốn tôi giúp bà cởi giày ra.
Tôi vừa ngồi xổm xuống đất, một cái tát của mẹ giáng xuống.
May mắn tôi đã sớm dự liệu được, tôi nhanh chóng né được, làm cho bà tát vào không khí.
"Đáng lẽ ra tao nên bóp chết mày khi mày được sinh ra! Nuôi một con chó còn tốt hơn nuôi mày!"
Bà không đánh được tôi nên chỉ có thể vỗ mạnh vào tay vịn của xe lăn, lộ ra vẻ hung dữ:
"Hứa Anh Anh, mày sao lại hèn hạ như vậy? Mày để cho người ngoài vu oan cho cha mày, mày còn muốn đưa cha mày tới đồn cảnh sát!"
Tôi ngáp một cái.
Đêm đầu tiên về nhà, tôi ngủ không ngon giấc.
“Mẹ ơi, việc ba con bị buộc tội oan có quan trọng không?”
"Mày đang nói cái cứt chó gì vậy?"
"Trước kia không phải mẹ đã dạy con như vậy sao? Người khác sẽ không vô duyên vô cớ gây sự với chúng ta, nếu gặp chuyện thì nên tự kiểm điểm lại coi bản thân đã làm sai điều gì."
Tôi tùy ý vén tóc mái lên, trên thái dương có một vết sẹo cũ màu đỏ sậm, trông giống như một con bọ, thật xấu xí.
Có một năm, tôi đi cùng ba mẹ đến nhà dì làm khách.
Trước khi đi, đứa em họ đột nhiên nói năm trăm tệ mà nó để trong ngăn kéo đã bị mất.
Dì tôi mắng em họ tôi bất cẩn kêu nó đi tìm kỹ lại, nhưng lại nói ẩn ý chị họ Anh Anh của con là một đứa trẻ ngoan, sao chị ấy có thể lấy tiền của con được.
Hôm đó bố tôi vốn đến để nhờ giúp đỡ, thấy dì tôi không vui, lập tức đen mặt, hỏi cũng không thèm hỏi, đã tát tôi một cái rồi mắng tôi học được thói trộm cắp ở đâu.
Cái tát quá mạnh khiến tôi ngã thẳng xuống góc bàn, bị đập vào trán, để lại vết sẹo từ lúc đó.
Tôi che trán, máu chảy đầy tay.
Tôi khóc đến mức không thở nổi, thề rằng mình không có làm, nhưng họ không chịu tin. Cho đến khi năm trăm tệ rơi ra khỏi túi quần của em họ tôi.
Thì ra sáng sớm nó bỏ tiền vào túi quần mà quên mất.
Trên đường về, tôi cảm thấy bị oan ức, không nhịn được liền bật khóc:
"Được rồi, ba mày đánh mày cũng không oan ức chút nào. Nếu mày không vào phòng em họ mày, thì sao nó có thể đổ oan cho mày? Nhớ chuyện này, người khác không thể vô cớ vu oan cho mày được, nhất định vấn đề là do mày."
Lý luận này tôi đã nghe từ nhỏ tới lớn, không biết bà đã nói bao nhiêu lần rồi.
12
Mẹ tôi giật mình, hiển nhiên là đã nhớ ra chuyện đó, tính ra trí nhớ của bà cũng không tệ lắm.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi:
"Hứa Anh Anh, ý mày là gì? Mày đang trách chúng tao sao? Việc nhỏ nhặt như vậy có đáng để ghi hận đến bây giờ không?"
"Đừng nói là tao oan uổng mày, để lại cho mày một vết sẹo. Tụi tao sinh ra mày, nuôi mày lớn, tụi tao đã cho mày mạng sống, cả đời mày cũng không thể trả lại!"
"Mày thực sự cho rằng 300.000 nhân dân có thể mua đứt được công ơn dưỡng dục của tụi tao được sao? Tao nói cho mày biết, đương nhiên là không thể! Mày thân là con gái, m phải luôn cúi đầu nghe lời ba mẹ!"
Ba tôi nhìn tôi như thể muốn ăn thịt tôi, nếu không phải lúc này ông đang bất lực chắc ông đã đánh chếc tôi.
Tôi gật đầu liên tục.
Sau đó dù nẹ có la mắng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, ngược lại khiến bà cảm thấy như đang đánh vào bông, điều đó càng làm bà khó chịu.
Mẹ tôi chửi nửa ngày, sau đó ho liên tục, tôi vội rót cho bà cốc nước ấm:
"Mẹ, mẹ nói đúng, đừng kích động. Sáng này mẹ với ba ăn không nhiều, mẹ đói bụng chưa? Con đi làm bữa trưa cho ba mẹ."
Trong khi bà đang lấy lại bình tĩnh, bà ra lệnh cho tôi không được làm cơm rang nữa.
Nửa tiếng sau, tôi đem cơm ra, vẫn là cơm rang.
Mẹ tôi vừa mới bình tĩnh lại đã nổi gân xanh trên trán, bà kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi tại sao.
"Mẹ, người ăn không có quyền chỉ trích người nấu, làm ra món nào thì ăn món đó. Đây là điều mẹ luôn nhấn mạnh với con từ khi con còn nhỏ."