7
Mẹ tôi bị kí©h thí©ɧ dữ dội.
Qua tấm kính, bà trông vô cùng hung dữ, bà bắt đầu lăng mạ tôi bằng những lời lẽ ác độc và tục tĩu nhất.
Con khốn, con đĩ, cɧó ©áϊ, con điếm...
Thật khó để tưởng tượng đây là những gì một người mẹ sẽ nói với con gái mình? Nhưng tôi đã miễn nhiễm với nó từ nhỏ, bà ấy muốn mắng thế nào cứ mắng.
Tôi bắt chéo chân, nhàn nhã xem ti vi.
Mắng hơn mười phút, mẹ tôi bắt đầu rùng mình vì lạnh:
"Mày là muốn để tao chếc cóng sao? Nhanh đưa tao vào nhà!"
Tôi bình tĩnh nói: “Mẹ, con cũng muốn đưa mẹ vào lắm, mẹ biết phải làm gì rồi đó”.
"Mày đang nói cái gì vậy? Tại sao tao phải đập điện thoại của tao? Tao không đập!"
Còn cố chấp nghĩa là chưa chịu đủ lạnh.
Tôi đứng dậy vươn vai:
“Mẹ, vậy con không quan tâm tới mẹ nữa, con đi ngủ đây.”
Bà thấy tôi đi vào phòng ngủ, lo lắng đến mức lại đập vào cửa ban công:
"Hứa Anh Anh! Tao sẽ không chửi mày nữa, được không? Mau mở cửa đi!"
Tôi bước đi không ngừng lại.
"Dừng lại! Mày đứng lại đó cho tao!"
Khi tôi đặt tay lên cửa phòng ngủ, bên ngoài vang lên một tiếng “xoảng xoảng”.
"Hứa Anh Anh, bây giờ mày hài lòng chưa?"
8
Tôi nhếch khóe miệng.
Làm như vậy sớm chẳng phải là được rồi sao?
Mẹ tôi mặc quần áo mỏng, ở ngoài ban công suốt hai mươi phút, mặt bà tím tái.
Tôi mỉm cười mở cửa, đúng lúc giữ lại được tay của bà giơ lên định đánh tôi:
"Mẹ, vào nhanh đi, tay mẹ lạnh quá."
Điện thoại chỉ là bị vỡ màn hình, tôi nhặt lên ném nó vào thùng rác ngay trước mặt bà.
Tôi đắp chăn cho bà, rót cho bà cốc nước nóng, lại còn xoa chân cho bà ấy rồi nói:
“Mẹ, không phải con muốn tàn nhẫn với mẹ, chỉ là mẹ không nên đãng trí như vậy.”
Biểu tình của bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Khi tôi học cấp ba, sau khi tan học dượng hai của tôi nhìn thấy tôi đi song song một đoạn với một bạn nam cùng lớp. Ông ấy bèn nói với mẹ tôi là tôi yêu sớm. Thậm chí còn bịa ra một câu chuyện sống động, nói tôi thường về nhà muộn là do tôi đi đặt phòng với bạn nam cùng lớp.
Mẹ tôi có một đặc điểm rất thần kỳ. Bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi mà được người khác kể đều đáng tin hơn so với việc tôi tự mình nói.
"Đang yên đang lành tại sao dượng lại vu khống mày? Tao trả tiền học cho mày, không ngờ mày lại đi tìm trai, sao tao lại sinh ra loại người không biết xấu hổ như mày!"
Bà ấy phớt lờ những lời cầu xin và giải thích của tôi, dùng gậy tre đánh tôi suốt nửa đêm.
Từ đó trở đi, tôi không bao giờ nói chuyện với dượng hai nữa.
Rất lâu sau, mẹ tôi mới trở lại bình thường, bà buồn bã nhìn tôi:
"Hứa Anh Anh rời nhà ba năm, mày có bản lĩnh hơn rồi."
Tôi mỉm cười, đẩy bà vào phòng tắm tắm rửa, dặn bà đi ngủ sớm, ngày mai tôi sẽ đưa bà đi mua điện thoại mới.