Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vực Thẳm

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
5

Tôi cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại tức giận như vậy? Trước đây mỗi lần con bị bệnh, mẹ đều nói ăn cái này sẽ khỏi ngay. Mẹ quên rồi sao?"

Mẹ tôi hét lên: “Đó là tại vì mày luôn giả bệnh nên tao mới dùng chiêu này để trị mày!”

"Ra là vậy à..." tôi kéo dài âm cuối, "Đứa trẻ nào có thể giả bệnh mà sốt tới tận 40 độ? Con thực sự là có kỹ năng tuyệt vời mà."

Thái độ đùa giỡn của tôi càng khiến bà tức giận hơn.

Bà không đánh được tôi nên chỉ có thể đập liên tục lên bàn, toàn bộ khuôn mặt méo mó đến mức biến dạng, giống như một người mắc chứng hưng cảm.

"Hứa Anh Anh, mày dám ở đây tranh cãi với tao! Tao là mẹ của mày, sao có thể không biết đức tính của mày như nào? Con của người khác không sao, còn mày suốt ngày không đau đầu thì cũng đau bụng? Không phải cảm lạnh thì cũng bị sốt?”

"Mày chỉ đang kiếm cớ để không đi học, không làm việc nhà thôi!"

"Nếu mày đã dám giả bệnh với tao, thì tao là mẹ tao phải dạy cho mày biết, dám giỡn mặt với tao thì chỉ được ăn cơm với gián thôi!"

Nhắc lại chuyện xưa, mẹ tôi lại nổi giận, bắt đầu mắng tôi.

Từ những chuyện xảy ra trước khi tôi rời nhà, cho đến việc mắng mỏ tôi vong ân bội nghĩa ba năm không về nhà. Mắng hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc bà mắng nhìn bà trông không giống một bệnh nhân cần người chăm sóc chút nào.

Cuối cùng, bà ra lệnh cho tôi quỳ xuống xin lỗi bà và bố tôi, rồi ăn hết cơm trên bàn.

Tất nhiên là tôi không đồng ý:

"Mẹ, tại sao mẹ không cảm kích lòng tốt của con? Con suy nghĩ tới việc bố mẹ đã lớn tuổi rồi, sợ bố mẹ nghẹn nên đã cố ý thái nhỏ thành từng mảnh."

Mẹ tôi nghe những gì tôi nói lại bắt đầu nôn.

Ôi, mới có như này đã không chịu nổi rồi à?

Trước đây tôi bị buộc nuốt nguyên một con gián cũng chưa nôn tới mức này đâu.

6

"Điên rồi, điên rồi, mày điên thật rồi! Dám báo thù mẹ mày! Mày đúng là bất hiếu!"

Mẹ tôi thực sự tức giận, bà run rẩy tìm điện thoại, chuẩn bị gọi điện cầu cứu.

Tôi chộp lấy điện thoại, nhanh chóng lấy thẻ SIM ra và ném nó đi.

“Con vừa nghe thấy mẹ khoe với hàng xóm, đây là điện thoại mà dì hai con mua cho mẹ phải không?”

“Con không thích dượng hai, nên đồ của dì tặng mẹ không được xài.”

Mẹ tôi ngẩn người.

Nhưng bà không ngờ rằng những gì tôi nói tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn nữa.

Tôi đẩy xe lăn của bà ra ban công, đặt điện thoại vào tay bà:

"Mẹ, oan ức cho mẹ rồi, mẹ hãy ở ngoài ban công một lát. Nếu mẹ chịu đập vỡ chiếc điện thoại này thành từng mảnh, con sẽ cho mẹ vào nhà."

Trời vừa vào đông, ngoài ban công cũng không lạnh lắm.

Tôi vội vàng trở vào nhà, rồi “đưa” bố về phòng ngủ, sau đó khóa cửa nhốt ông vào đó.

Khi tôi mười tuổi, bạn cùng bàn mua hai con gà con và tặng tôi một con.

Sau khi về nhà, mẹ tôi tái mặt: “Mẹ không thích mẹ của bạn cùng bàn con. Nên cậu ta đưa gì con cũng không được nhận”.

Sau đó mẹ nhốt tôi và con gà ngoài ban công, ném cho tôi một con dao, bảo tôi khi nào gϊếŧ được con gà thì bà mới cho tôi vào nhà.

Đêm hôm đó, trời thực sự rất lạnh.

Trong mắt mẹ tôi đầy vẻ không thể tin được, tiếng gầm ngày càng lớn hơn. Bà đập mạnh vào cửa ban công nhưng tôi trong nhà giả điếc.
« Chương TrướcChương Tiếp »