Chương 1

1

Tôi được “hộ tống” suốt chặng đường về.

Người tìm thấy tôi là một tổ chức nhiệt tình đã trở nên nổi tiếng trên Internet. Họ tuyên bố rằng sứ mệnh của họ là giúp đỡ những người già cô đơn.

Camera ghi lại, vẻ mặt tôi đờ đẫn, mẹ ngồi trên xe lăn ôm tôi khóc nức nở.

"Anh Anh ngoan, mẹ biết con sẽ trở lại mà! Mấy năm nay bố mẹ rất nhớ con, con biết không? Đừng giận bố mẹ nữa nhé?"

Ha, tôi năm đó mất nửa cái mạng mới trốn thoát khỏi ngôi nhà này. Vậy mà bây giờ tôi lại được cho là chỉ vì giận dỗi.

Mặc dù tay chân bố tôi không thể cử động, nói chuyện không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy rằng ông rất kích động.

Đối với người ngoài, đây quả là một cảnh đoàn tụ đầy cảm động.

Những người từ ủy ban khu phố và văn phòng quận thay phiên nhau tới cửa, nói rằng sau này cần gì thì có thể liên hệ với họ.

Khi hàng xóm nghe tin tôi về, họ cũng kéo đến an ủi mẹ tôi. Nói con gái về là tốt rồi, sau này tương lai sẽ có hy vọng hơn!

Người đến người đi, ngôi nhà cũ không lớn, náo nhiệt suốt hai tiếng đồng hồ.

Sau khi người cuối cùng rời đi, mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt u ám:

"Đi làm cơm đi. Sau khi ăn xong thì chúng ta sẽ tính sổ cẩn thận."

Trong lời nói cất giấu ẩn ý mà chỉ mình tôi mới có thể nghe ra, đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão thôi.

Tôi bật cười.

Đúng rồi, đây mới là người mẹ mà tôi biết.

2

Tôi nhanh chóng làm xong hai phần cơm rang.

Mẹ tôi nhìn rồi “chậc” một tiếng:

"Lần sau đừng cho nhiều thịt như vậy, dầu cũng xài bớt lại đi. Hành lá đều bị cháy hết, bộ mày không có mắt nhìn sao?"

“Dưa chuột này để trong tủ lạnh bao nhiêu ngày rồi mà mày vẫn cho vào. Cố phải muốn để tao với bố mày đau bụng à?”

"Làm cơm rang sao lại nấu cơm mềm thế này? Tao với bố mày đâu phải là không có răng, sao không nấu thành cháo luôn đi?"

"Củ cải chưa chần qua sao? Trông cứng quá."

"Ra ngoài xã hội ba năm cũng không thông minh hơn xíu nào. Heo chắc còn không ngu bằng mày."

Phần cơm đơn giản bị bà chỉ trích từ trong ra ngoài, cuối cùng chuyển sang công kích cá nhân tôi, giống như trước đây.

Tôi mỉm cười im lặng nghe bà mắng.

Có lẽ bà cảm thấy hài lòng với sự hiểu chuyện của tôi, cuối cùng cũng dừng chửi mà cầm đũa lên.

"Mày mù à? Tay bố mày run như vậy làm sao mà ăn được, đi đút cho ông ấy ăn đi!"

Tôi đỡ bố ngồi vào bàn rồi múc một thìa lớn cho ông:

"Bố, ăn nhiều lên nhé."

Bố tôi hợp tác mở miệng ăn ngon lành, ăn hết miếng này đến miếng khác.