“Coi như là mấy người ở trên muốn xử lý lão đi. Tạ Chấn Giang cũng lắm là biết chớp thời cơ.”
Thế hệ trước của Tạ gia công nhiều công lao với đất nước, những năm loạn lạc ấy bị chèn ép không ít, sau đó chuyển hướng kinh doanh ra nước ngoài, thời của Tạ Chấn Giang là tìm cách rút lui, đến lượt ta Cảnh Nhiên thì bắt đầu chuyển hướng sang chính trị. Tạ Cảnh Thần phụ trách sản nghiệp ở nước ngoài, gần đây mới trở về.
“Đây là tin tốt cho anh, bằng không muốn hạ bệ Kỳ trầm, nhổ cỏ tận gốc bằng thực lực hiện nay thật sự rất khó.
Kỷ Uyên trầm mặc.
“Anh vẫn còn nhân từ với nó, bởi vì cha anh sao…” Tạ Cảnh Thần dựa vào vai hắn, những ngón tay đan vào nhau: ‘Nếu là em, nó nhất định liên quan đến việc rửa tiền, chắc chắn em sẽ làm nó không ngóc đầu lên được.”
Thời gian trôi qua, trầm mặc nối tiếp trầm mặc, hắn nói: “Dù sao cũng là Kỷ thị, Kỷ Trịnh Sinh dùng cả đời mới cả được, không thể bị hủy dưới tay tôi.”
“Ông ấy đâu có coi anh là…”
Cậu chưa nói xong, hắn đã đứng lên, tiến vào phòng thay quần áo: “Tôi ra ngoài một lúc.”
“Tiều Kỷ!” Tạ Cảnh Thần gọi hắn.
Kỷ Uyên không quay đầu, chỉ nói lại: “Cậu ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy linh tinh”
“Hứa với em…Đừng đi tìm Kỷ Trầm.” Giọng cậu nghe khó khăn, như là van lơn, thậm chí còn cảm nhận được cả sự run rẩy: “Tiều Kỷ.”
“Được.” Tạ Cảnh Thần nhìn sự hoảng loạn trên gương mặt cậu, bởi vì kích động mà ửng hồng, đành mềm mỏng nói: “Tôi không không đi tìm nó.”
Giấy tờ mới đã lấy lại được từ mấy hôm trước, xe của mình cũng ở dưới lầu, hiện tại việc ra ngoài với hắn không phiền phức như trước.
Kỷ Uyên không có ý định đến bệnh viện xem Kỷ Trầm, mà là muốn đến Kỷ thị
Ban đầu, cổ đông lớn nhất Kỷ thị là cha hắn, hắn có được vị trí đứng đầu ở Kỷ thị cũng nhờ có cha. Nhưng khác với hắn, Kỷ Trầm không hoạt động nhiều ở công ty, kiến thức tài chính cũng là cha hắn sai người đào tạo, nhưng không thể phủ nhận đối phương đã lèo lái công ty khá tốt, thời điểm Hứa Diệp giới thiệu đều không ngừng ca ngợi y là thiên tài.
VÌ không có thời gian nên phải chấp nhận đi đường tắt, lúc sắp tới cao ốc của Kỷ thị, hắn ở giao lộ chờ đèn xanh, trong lúc lơ đãng liếc mắt ra bên ngoài.
Kiến trúc xa lạ giữa con đường tắt, nhưng lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn đánh tay lái, bánh xe chuyển hướng đến bãi đậu xe.
Hắn đuổi theo, đường tính ra không xa, không đến năm phút.
Căn nhà lớn âm u, chật chội chìm trong bóng tối, năm người vây thành nửa hình tròn, mà ở trung tâm ấy chính là Kỷ Trầm.
Trong hồi ức của hắn, lần cuối cùng gặp y là ở bệnh viện tâm thần.
Y là kẻ chế ngự, hắn là người cam chịu.
Hiện giờ, tình thế nghịch chuyển. Y luôn luôn cao cao tại thượng thì giờ khắc này lại trông thật thảm hại.
Cánh tay Kỷ Trầm còn quấn băng, trán vẫn dán băng gạt, lúc này bị dồn vào góc tường. Mặt mũi xanh tím một mạng, khóe miệng chảy máu.
Cầm đầu là một thanh niên chừng hai mươi, y phục đàng hoàng, không giống như phường lưu manh trộm cướp, như công tử con nhà quyền quý. Mấy kẻ bên cách trông cũng có địa vị, bàn tay chúng đều không một tấc sắc hay vũ khí gì.
Giờ khắc này, một kẻ giơ nắm đấm muốn hướng đến Kỷ Trầm.
Hắn lập tức tiến lên, ra tay ngăn cản, đồng thời lên gối đạp chúng ngã xuống mặt đất. Bọn họ không ngờ giữa đường sẽ xảy ra chuyện này, hắn không hề nương tay, lập tức đá một tên ngã xuống đất, chỉ có thể rêи ɾỉ. Thừa dịp mấy tên khác đang bận đỡ đồng bọn lên, hắn lập tức lôi Kỷ Trầm chạy, mặc kệ tiếng gọi từ phía sau.
Dọc đường không quên đánh đổ không ít đồ vật, nhằm ngăn trở đối phương đuổi theo.
Kỷ Trầm lộ vẻ trầm mặc hiếm thấy chỉ lặng lẽ siết chặt hắn hơn nữa.
Hắn mang y tới xe, lấy ra một túi chườm đá đưa cho đối phương: “Đó là ai? Tới đòi nợ sao?”
Kỷ Trầm những muốn cười, nhưng khóe miệng chỉ có thể nhếch lên: “Nếu như nợ tình là một khoản nợ….thì chắc là đúng đấy.”
Hắn cũng sớm biết cuộc sống của Kỷ Trầm rất tɧác ɭoạи, nam nữ ăn hết, bản thân cũng rất chơi. Tuy rằng không đến nỗi trụy lạc, nhưng nói chung là vui đùa không ít. Nay nghe câu như thế, hắn cũng không quá kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu quất tên đó, rồi quất lên cả bạn gái nó.”
“Quất một lượt.”
Hắn nghiêng đầu nhìn đối phương, Kỷ Trầm nghiêng đầu nhìn lại.
“Kẻ đánh cậu là ai?” Hắn hỏi
“Ai, anh giúp em trả thù sao? Không cần, chuyện nhỏ này em tự xử lý được, vui đùa chút cho tình thú thôi.” Kỷ Trầm có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt lóe lên
“Là ai?” Hắn nhấn mạnh một lần nữa.
“Sở Hi của Sở gia, hình ông già nó tên Sở Khâu.”
“Kể cả cậu cũng dám đánh…” Kỷ Uyên nói ra một câu tối nghĩa.
Kỷ Trầm vui vẻ, khóe miệng không khỏi giương lên, ánh mắt đặt trên người hắn: “Anh cũng từng đánh em mà, ra tay so với nó còn kinh khủng hơn.”
“Hắn ngậm miệng không nói nữa.
Một lúc sau, nghe thấy âm thanh đứt quãng của Kỷ Trầm, giống như mê sảng.
“Anh trai.”
“…Anh thật tốt.”
“Đáng tiếc là hay yêu lòng, dễ bị người ta lừa gạt.”
“…Nhìn anh như thế, làm sao em nỡ để anh rời xa em, lỡ anh bị kẻ xấu hãm hại thì em biết tính sao.”
Lái xe tiến vào bệnh viện quân khu, cửa xe mở ra, hắn đỡ Kỷ Trầm ra ngoài.: “Hiện tại cậu nên tự lo cho bản thân, tôi không muốn cậu sẽ sống tốt và chắc chắn sẽ không làm điều gì tốt đẹp cho cậu.”
Cậu nhìn vào hai bàn tay đang đang vào nhau của hai người, nói rập khuôn, môi mấp máy: “….Tốt hơn em là được.”
Vào phòng bệnh của Kỷ Trầm, bác sĩ tới kiểm tra một lượt, tiện thể xử lý các vết thương.
Hắn nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, thỉnh thoảng quay lại xem xét tình hình của Kỷ Trầm.
Như Tạ Cảnh Thần nói, để đối phó với Kỷ Trầm, hắn phải kiềm chế.
Lần này xem như đả kích, nhưng chưa đến mức chiếu tướng.
Nhưng Triệu Viêm rớt đài, mất đi chức vị và sụp đổ con đường chính trị, đây có thể xem như Kỷ thị bị giáng một đòn nặng nề, thêm cả việc cha hắn qua đời, tin đồn thất thiệt về công ty bị lan truyền khắp nơi. Cùng với quyền thừa kế của Kỷ thị cổ phần, khả năng cao là hắn có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Kỷ thị.
“Anh trai.” Nghe thấy tiếng của Kỷ Trầm, hắn quay đầu lại, phát hiện bác sĩ đã đi từ bao giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hắn tìm ghế ngồi xuống bên cạnh Kỷ Trầm, nhướn hàng mi: “Có chuyện gì?”
Bên sườn bị động chạm, mềm mại mang theo cảm giác mát mẻ thoải mái.
Hắn nhăn mi lại.
Kỷ Trầm mỉm cười, bàn tay nắm chặt, để lộ ra căng thẳng: “Anh chắc không biết…mỗi khi nhìn thấy anh là em sẽ không nhịn được.”
“Cậu làm thế chỉ khiến tôi buồn nôn.” Hắn lùi về phía sau, tạo một khoảng cách với đối phương.
Y vẫn cười như cũ, sắc mặt ảm đạm đi, nhận ra là ngón tay đã ghim lấy lòng bàn tay: “Nhưng không phải anh đã chấp nhận cái đứa họ Tạ kia sao? Cùng nó lên giường, trong khi trước đây anh rõ ràng là trai thẳng.”
“Cậu….!” Hắn đột nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi.
“Hệ thống an ninh lỏng lẻo, muốn điều tra Tạ Cảnh Thần dễ không ấy mà.” Kỷ Trầm nhìn hắn, từ tốn giải thích: “Chỉ là tìm người chụp mấy bức ảnh thôi.”
“Anh….” Kỷ Trầm gọi hắn, lời nói không còn ác liệt như trước, thanh âm nỉ non
như là khi còn bé vậy:
“Anh đừng như thế…anh có thể ở bên nó, tại sao không thể chấp nhận em?”
Hắn lạnh tanh đáp: “…Hai cậu không giống nhau.”
Ánh mắt Kỳ Trầm vẫn đang nhìn hắn trở nên mờ mịt, cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, như bị dao cứa một vết thương dài, một một phút giây là máu lại rơi tí tách, sức lực toàn thân từ trên xuống dưới gần như không còn. Nhưng vẻ mặt y vẫn cố tỏ ra hờ hững, cúi đầu thu lại ánh mắt quá nguy hiểm, khóe môi nhếch lên: “Gác chuyện ấy sang một bên, em có thể đem cổ phần của Kỷ thị chuyển sang cho anh.”
Nghe nói như thế, Kỷ Uyên không khỏi kinh ngạc.
Bọn họ trước đây luôn luôn cãi nhau, còn đấu đá đến vỡ đầu chảy máu, không ít lần còn đâm sau lưng. Lần thu mua cổ phần này, muốn ép giá cổ phiếu đến mức thấp nhất cũng gặp không ít khó khăn.
Bây giờ Kỷ Trầm nhẹ nhàng nói một câu cho, nói cho liền cho.
Hắn cũng cười theo, mang chút ý thăm dò: “Kỷ Trầm, cậu đang thỏa hiệp với tôi sao?”