- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ấm Áp
- Vực Sâu
- Chương 1
Vực Sâu
Chương 1
Ánh sáng mang theo hơi ấm rải xuống căn phòng, bóng đèn tắt ngóm, rèm cửa kéo lên tự bao giờ. Màu trắng tinh từ bốn bức tường khiến không khí căn phòng khoác lên vẻ ngột ngạt nặng nề.
Mùi tanh tưởi ngập ngụa trong không gian
Mùi máu làm mờ đi tầm nhìn, chỉ có thể mờ mịt thấy bóng đen lớn in trên trần nhà.
Tiếng thở dốc vang lên kèm theo âm thanh xá© ŧᏂịŧ va chạm dinh dính nước, nhưng mọi thứ không sao lọt được vào tai hắn.
Đôi mắt mở vô hồn, không rõ nhìn đối phương hay nhìn cõi hư vô nào đó, màu đen màu xám hỗn độn, còn có chút sắc hồng, là màu của máu.
Một bên là nơi thầm kín nhất đang dây dưa, thứ đàn ông bị kẹp chặt, nhiệt độ cao muốn thiêu đốt lòng người. Một bên là các xác mất hồn, hoàn toàn bị màu xám âm u chiếm lấy, chới với mất đi điểm tựa
Thân xác tách khỏi linh hồn, đây là cách duy nhất để hắn chạy trốn khỏi hiện thực
Học cách tê liệt, học cách chịu đựng, học cách khuất phục.
Ở đây, kẻ thất bại không có tư cách xin tha.
Cằm bị nâng lên dứt khoát, Kỷ Uyên ngầng đầu, nhìn thẳng con ngươi tăm tối của gã đàn ông
Thấy cái bóng của chính mình.
Kiệt quệ mà yếu đuối.
Vết thương trên trán bị đè xuống, đau đớn kí©h thí©ɧ thần trí hắn trở về, đồng thời cảm thấy mông lung – không rõ thân thể đang ở chốn mịt mờ nào.
Trang phục gã đàn ông tinh tế, áo cởi cúc thứ hai để lộ xương quai xanh. Mỗi động tác như được hoạch định từ trước, tao nhã thành thục lại ngập tràn mê hoặc. Khoảnh khắc này cũng không tạo ra cảm giác ngổn ngang, không nhìn ra vừa mới trải qua hoan lạc, phần nhạy cảm của hai thân xác vẫn dính chặt lấy nhau.
Tình ái đi qua, giọng nói người đàn ông có hơi khàn khàn: “Một lần làʍ t̠ìиɦ đều như xác chết, một chút tình ý cũng không có.”
“Kỷ Trầm.” Trầm mặc một lúc sau, hắn mở miệng, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ
Hắn không biết mình có thể nói gì hơn, nhưng nếu không nói, có lẽ chuyện xảy ra tiếp theo sẽ cực kỳ đáng sợ
Kẻ trước mắt hắn là kẻ điên
“Nói nữa đi, em thích nghe tiếng anh gọi tên em.” Gã đàn ông cười lên, lộ ra hai cái răng nanh, cúi người xuống tìm đến nơi cổ hắn mà cắn nuốt, để lại một chuỗi dấu răng dài: “Gọi tên em đi, em sẽ cố gắng thật dịu dàng.”
Kỷ Uyên trầm mặc.
Kỷ Trầm di chuyển dọc theo cổ hắn, đầu lưỡi lướt qua da thịt tạo thành một đạo vệt nước. Môi kề môi, nụ hôn kéo dài triền miên, không màng tương lai, lại chợt hung tợn cắn xé, mùi màu tanh lan ra khắp miệng
Gã đàn ông lần thứ hai chuyển động, dạng chân ở trên người hắn mà nhấp nhổm lên xuống, khúc dạo đầu chất lỏng còn chưa chảy ra, bên trong không khỏi cảm thấy trơn tuột
So với lần trước tiến vào dễ dàng hơn rất nhiều
Kỷ Uyên thậm chí cảm nhận sâu sắc thứ đàn ông của mình từng phần, từng phần bị bao bọc lấy, đó là nhiệt độ bên trong cơ thể Kỷ Trầm
Hắn đã muốn quên đi tất cả, đến khi nào mới thoát khỏi vòng luẩn quẩn này
Cái gì thành thói quen, cũng là không con cảm giác
Đã là thói quen, cùng dần quên đi chống cự
Kỷ Trầm rời đi rất lâu sao đó, trán đã không còn rỉ máu, hắn mới dùng tay miễn cưỡng đỡ thân thể mình, chậm rãi ngồi dậy trên ghế sa lông
Dưới chân là chai rượu đã vỡ nát,, mảnh sảnh lẫn vào rượu đỏ tươi, nhìn như là máu
Kỷ Uyên nhíu lông mày, dẫm chân trần xuống nền đất đầy thủy tinh, nháy mắt gang bàn chân đã chảy máu, hòa quyện với rượu đỏ, tuy hai mà một
Thời diểm hắn mới bị mang đến bệnh viện tâm thần, không giống như bây giờ bị Kỷ Trầm hoàn toàn khống chế, đã từng vô số lần lên kế hoạch rời đi. Nhưng mỗi khi đến bước cuối cùng, hoặc là bị người của Kỷ Trầm chặn ở cửa bệnh viện, hoặc là ở cửa phải nhận lấy một cái hộp nhỏ, bên trong không chứa một đốt ngón tay thì cũng là xương bánh chè dính máu.
Ba tháng trôi qua, thuộc hạ của Kỷ Uyên bên ngoài không phản bội thì cũng bị hạ cho không ngóc đầu lên được.
Lần đầu tiên Kỷ Trầm làʍ t̠ìиɦ với hắn, hắn giáng cho đối phương một cái bạt tai, cuối cùng lại bị trói cả hai tay đặt lên đầu giường, cả thân thể đầy dấu cắn, đến cả dương v*t cũng không tha.
Thời gian ấy, tâm lý không chịu nổi đả kích quá lớn, cũng đã làm không ít việc ngu xuẩn.
Hắn từng trước mặt Kỷ Trầm cắt cổ tay, máu chảy không ngừng. Kỷ Trầm mở cửa thấy cảnh ấy, thoạt đầu là hoảng sợ, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, cứ như vậy cười gằn nhìn hắn.
Nhiệt độ cơ thể thấp dần, hắn bắt đầu mất dần ý thức.
Khoảnh khắc sắp lìa đời mới bắt đầu ân hận, giống như kẻ nhảy sông tử tự dằn vặt lúc nghẹt thở, chợt bộc phát khao khát muốn sống mãnh liệt
Hắn còn một con đường dài phải đi, có nhiều chuyện phải làm.
Hắn làm sao có thể nhìn Kỷ Trầm hạnh phúc sống tiếp, làm sao có thể để yên cho kẻ cưỡi lên đầu mình
Làm sao có thể cứ thể bỏ mạng ở bệnh viện tâm thần?
Kỷ Trầm đột nhiên đứng dậy ra ngoài làm dấu, bác sĩ bên ngoài đợi lệnh từ lâu nhảy vọt vào, một bên xử lý vết thương, một bên truyền máu,
Kỷ Trầm nghe thấy âm thanh vang vảng bên lỗ tai hắn. “Anh nên học cách bình tĩnh hơn, anh trai.”
Đôi môi bị cắn lấy, nước bọt theo đó chảy vào khoang miệng
“Nhìn lại anh bây giờ còn không đẩy ngã nổi em, anh chẳng làm nổi cái gì cả.”
“Lần sau thì sẽ không đơn giản như thế đâu.”
Gột rửa cơ thể, Kỷ Uyên rửa sạch sẽ nơi vừa mới phải giao hợp với đối phương cho đến khi da thịt ửng hồng
Nhớ lại cảm giác dinh dính ngai ngái ấy, Kỷ Uyên nhắm mắt lại
Trước sau gì cũng chỉ cảm thấy kinh tởm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ấm Áp
- Vực Sâu
- Chương 1