“Mọi người nghe nói gì chưa? Bác sĩ Viễn Chu của Khoa Xương khớp hình như đang yêu.”
Chỉ trong vòng vài ngày, tin đồn đã lan khắp Bệnh viện Lakeside, ngay cả Thời Dung, người bị loại khỏi giới tin đồn, cũng khó tránh khỏi nghe được vài câu.
Các y tá tập trung xung quanh trạm điều dưỡng, thấp giọng trao đổi thông tin, có người nói trước đây họ từng chứng kiến
Viễn Chu tán tỉnh người khác trong đại sảnh. Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng trìu mến đó đã mê hoặc biết bao cô gái, nữ sinh đó có lẽ không chịu nổi sự tấn công dịu dàng của Viễn Chu, rồi hoàn toàn rơi vào trong sự dịu dàng của cậu ta.
Thời Dung đứng thẳng trước bàn, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngay lúc anh vừa định gõ bàn yêu cầu y tá trưởng gửi đơn xin cấp thuốc kiểm soát đặc biệt thì anh nghe thấy bọn họ đang nói về mình.
“Bạn gái của Bác sĩ Viễn là cháu gái của Bác sĩ Thời phải không?”, một y tá biết tin thì thầm: “Tôi và cô gái đó có tiếp xúc qua, đôi mắt của cô ấy giống hệt Bác sĩ Thời, quan hệ huyết thống rất kỳ diệu nha. Tôi dám nói nếu Bác sĩ Thời là con gái cũng sẽ xinh đẹp như cô gái đó.”
“Ồ, cháu gái?” có người kêu lên: “Tôi còn tưởng là em gái.”
“Bác sĩ Thời trông không già đến thế, hay là bạn gái của Bác sĩ Viễn còn quá nhỏ nhỉ? Ui, có ai có thể cảnh tỉnh cho Bác sĩ Viễn không? Tôi không muốn sau này vào tù vào thăm cậu ta đâu.” Y tá lớn tuổi nhất nghiêm túc nói.
“Chắc chắn đã trưởng thành rồi! Tuy trông còn nhỏ nhưng dáng người của cô ấy thực sự rất... rất tuyệt.”
“Này... bộ ngực và đôi chân đó, ngay cả phụ nữ các cô cũng khó mà không bị cám dỗ, phải không? Cô ấy chắc chắn có tập luyện, mông cong lên như thế này.” Một nam y tá vừa nói vừa mô tả.
“Sao cậu không đi quyết chiến với Bác sĩ Viễn, có thể mỹ nhân sẽ thuộc về cậu.”
“Tỉnh lại đi, cô có chắc tôi không phải cái xác nằm dưới đất không?” Nam y tá cười lớn.
Một tràng cười vang lên.
Thời Dung xoa xoa mép giấy trong tay, bọn họ càng nói càng đi quá xa, anh nhịn không được gõ gõ lên mặt bàn.
Các y tá giật mình khi nhận ra những lời bàn tán của họ đã bị chú của người trong cuộc nghe thấy, tất cả đều chào đón anh bằng những nụ cười ngượng ngùng.
Thời Dung không vạch trần họ, giả vờ như mình vừa đến, chỉ đơn giản giao công việc, rồi chào tạm biệt bọn họ.
Sau khi nhìn Thời Dung bước vào văn phòng, mọi người lại bắt đầu cười, tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Bác sĩ Thời chắc chắn đã biết trước về chuyện cháu gái và Bác sĩ Viễn. Nhìn anh ấy không có vẻ ngạc nhiên.”