Chương 12: Cháu gái

Cô đến quầy lễ tân của bệnh viện, lịch sự nói rằng cô đến để giao đồ cho bác sĩ Thời Dung.

Trước khi cô đến, Thời Dung đã gọi điện cho lễ tân, cô gái ở quầy lễ tân gật đầu mời cô ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh một lát, bác sĩ Thời Dung sẽ xuống đón cô.

Thời Di mỉm cười cảm ơn, nhưng không tin rằng Thời Dung sẽ đích thân xuống đón cô.

Mặc dù tình huống lúc sáng thậm chí còn không phải là một khúc nhạc dạo ngắn, nhưng xét theo tính cách của anh, những hành động nhỏ đó có thể đã chạm vào đường cảnh giới của anh.

Trong khoảng thời gian sau này, Thời Dung có thể tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hai người bọn họ, để đảm bảo mối quan hệ của hai người trở lại như ban đầu, bởi vậy khi anh không bảo cô gửi tài liệu tại quầy rồi cút ngay, cũng đã rất tốt rồi.

“Đây có phải là cô Thời Di không?”

Cô ngước mắt lên, người tới là một bác sĩ, cậu ta mặc áo khoác trắng, thẻ làm việc của cậu ta lóe lên trước mắt cô, cô nhanh chóng đọc được tên anh ta - Viễn Chu, khoa Xương khớp.

Có vẻ như đây là người được anh chỉ định chạy việc vặt.

“Vâng, xin chào.”

Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa êm ái, gật đầu với cậu ta, lịch sự bắt tay rồi không chút chậm trễ đưa tài liệu cho cậu ta.

“Bác sĩ Thời đang chuẩn bị cho cuộc họp buổi sáng, nên anh ấy bảo tôi đến đón cô.” Viễn Chu cười giải thích sự vắng mặt của Thời Dung: “Tôi là Viễn Chu, học dưới khóa bác sĩ Thời.”

Đối mặt với sự ngạc nhiên của đối phương, Thời Di cũng không hề ngạc nhiên, cô cong môi nhìn cậu ta, dùng một tay vén tóc rơi trên gò má lên.

“Xin chào, bác sĩ Viễn.” Thời Di lịch sự chào hỏi. Tuy Viễn Chu rất đẹp trai nhưng cô lại không có hứng thú với một người đàn ông đầy nắng như vậy: “Tôi tên là Thời Di, tôi là cháu gái của bác sĩ Thời.”

Bác sĩ Thời.

Thời Di liếʍ đầu răng. Cô đã gọi anh là chú út không biết bao nhiêu lần. Thỉnh thoảng, còn gọi bằng tên đầy đủ là Thời Dung trước mặt người khác... nhưng chưa bao giờ gọi anh bằng những cái tên mà hầu hết mọi người vẫn gọi.

“Thời Di.” Viễn Chu làm như quen thuộc, trực tiếp gọi tên cô, thấy cô không phản đối, cậu ta tiếp tục nói: “Tôi không biết Bác sĩ Thời lại có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy.”

Ánh mắt Viễn Chu rất ngay thẳng, trong mắt cũng không có vẻ chán ghét dò xét như người khác.

“Chú không nói nhiều về những chuyện ở nhà.” Cô mỉm cười nói: “Tôi vốn dĩ sống ở quê, nhưng đã lâu không gặp chú nên tôi đến đây, xem như một chuyến đi để thư giãn.”