Tô Vưu Lê là người phụ nữ rất biết làm nũng, trời sinh đã có giọng nói ỏn ẻn dễ nghe, nhẹ nhàng nhưng không giả tạo, mỗi lần nói chuyện, khi làm nũng đều có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Từ nhỏ đến lớn Tô Vưu Lê luôn vô cùng được yêu mến, có lẽ phụ nữ sẽ ghét cô, nhưng mỗi một người đàn ông cô biết đều có thiện cảm với cô.
Mọi việc cô làm với những người khác phái gần như là đều thuận lợi.
Bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói nũng nịu, khi học đại học Tô Vưu Lê đã có được người chồng bây giờ là Mạnh Luật Nhiên, anh ta là người ưu tú nhất trong tất cả những người theo đuổi cô.
Sinh ra trong một gia đình kinh doanh và là đời thứ ba của gia đình quân nhân, gia tộc nhà mẹ là gia tộc giàu có nhất, gia tộc nhà cha có nhiều thế hệ làm chính trị. Hơn nữa bản thân cũng cực kỳ xuất chúng, vẻ bề ngoài anh tuấn, thân hình cao lớn, tài hoa hơn người.
Tô Vưu Lê gả vào hào môn đủ để cho bất cứ người phụ nữ nào hâm mộ.
Trước khi Tô Vưu Lê gả cho Mạnh Luật Nhiên cũng đã biết một chút chuyện nhà anh ta.
Cha anh ta là thư ký thành ủy, tên là Mạnh Cẩn Khiêm, năm đó bốn mươi lăm tuổi, hai mươi tuổi đã sinh Mạnh Luật Nhiên. Mẹ anh ta là con gái nhà hào môn, mười năm trước đã qua đời, nhưng nghe Mạnh Luật Nhiên nói tình cảm của cha mẹ anh ta rất lạnh nhạt, bởi vì ngay từ đầu chính là quan hệ hôn nhân chính trị.
Không có mẹ chồng cũng tốt! Lúc trước Tô Vưu Lê nghe xong, cô lập tức càng hài lòng Mạnh Luật Nhiên hơn, vì thế vừa tốt nghiệp đã gả cho anh ta.
Lễ cưới tất nhiên là cực kỳ long trọng, nhưng dường như cha Mạnh Luật Nhiên vô cùng bận rộn, chỉ vội vàng xuất hiện trong lễ cưới một lúc rồi rời đi, tất cả mọi việc trong đám cưới đều là họ hàng nhà họ Mạnh sắp xếp.
“Sau khi đi hưởng tuần trăng mật anh sẽ phải đi làm trong toà nhà chính phủ theo sự sắp xếp của cha, ban đầu sẽ hơi bận một chút, em ở nhà một mình không sao chứ?”
Bởi vì Mạnh Luật Nhiên vừa bắt đầu làm việc nên có rất nhiều vấn đề phải hỏi Mạnh Cẩn Khiêm, cho nên anh ta không dọn ra ngoài, vẫn tiếp tục ở chung với cha.
Trong nhà không có mẹ chồng chỉ có người giúp việc, Mạnh Luật Nhiên cũng không muốn để Tô Vưu Lê ra ngoài làm việc, một mình sẽ rất nhàm chán.
“Không sao đây ~ Một mình em ở nhà vẽ tranh rất rảnh rỗi, nhưng vất vả cho ông xã rồi, mỗi ngày đều phải ra ngoài làm việc. Anh đừng lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mà ~”
Tô Vưu Lê thi đại học chuyên ngành nghệ thuật, học chuyên ngành tranh sơn dầu tự chọn của Trung Quốc, công việc bình thường của cô cũng là vẽ tranh. Bìa sách và tranh minh hoạ do cô đảm nhận, kinh doanh hành lang triển lãm tranh cũng là cô đảm nhiệm.
Công việc ở nhà cũng rất bình thường, không làm việc? Tô Vưu Lê cũng không muốn lãng phí tất cả kỹ năng của mình khi vẫn còn trẻ.
Tuy rằng phần lớn phụ nữ gả vào hào môn đều trở thành bà chủ gia đình, ngày thường công việc thường làm nhất chính là trò chuyện với những người khác, nhưng Tô Vưu Lê vẫn muốn có ý tưởng và cuộc sống riêng của mình.
Sau tuần trăng mật, Mạnh Luật Nhiên chính thức nhận chức bắt đầu bận rộn với công việc, mà Tô Vưu Lê thì ở trong nhà vẽ tranh, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ nấu cơm, sau đó mang tới cho Mạnh Luật Nhiên.
Chỉ là cả một tháng, mỗi ngày ngôi nhà đều trống vắng, Mạnh Luật Nhiên bận rộn đến tối mới có thể về nhà, càng đừng nói đến cha chồng, sau khi Tô Vưu Lê gả vào cũng chỉ mới gặp anh hai lần!
Hơn nữa hai lần đều là vội vàng tới vội vàng đi, việc này khiến Tô Vưu Lê không khỏi thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên là có năng lực cỡ nào, trách nhiệm lớn cỡ đó.
Hôm nay sau khi Mạnh Luật Nhiên đi làm, Tô Vưu Lê cũng không muốn ở nhà, cô chuẩn bị ra ngoài đi dạo phố, nhân tiện tới siêu thị mua chút đồ mình muốn ăn và đồ ăn vặt.
Giữa trưa sẽ tự nấu cơm!
Tô Vưu Lê vô cùng vui vẻ thay một chiếu váy liền áo bằng len, trên lưng đeo túi xách hãng C, đi đôi giày cao gót đơn giản phóng khoáng ra ngoài.
Cô vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện giờ, chồng đẹp trai nhiều tiền có bản lĩnh có tương lai tươi sáng, cô là vợ cũng cảm thấy hãnh diện.
Tiền trên đầu không tiêu hết, muốn mua gì thì mua đó.
Cô sinh ra trong gia đình khá giả, tuy rằng từ nhỏ không lo ăn không lo mặc, nhưng muốn mua đồ không cần suy nghĩ cũng là điều tuyệt đối không thể. Sau khi gả cho Mạnh Luật Nhiên, nhà họ Mạnh trực tiếp tặng cô hai căn biệt thự và quỹ gia tộc, mỗi tháng còn có tiền phí sinh hoạt.
Lần này, mua túi lớn túi nhỏ, trực tiếp đặt vào chiếc xe Lamborghini mà chồng tặng cho cô. Chiếc xe được mạ một lớp màu hồng thu hút ánh mắt hâm mộ của người khác, những ngày như thế này, nếu không phải gả cho một người tốt, thì phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa!
Cô tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hỏng cuộc hôn nhân của cô, đặc biệt là đám trà xanh yêu tinh bạch liên hoa ở bên ngoài đang mơ tưởng chồng cô!
Tô Vưu Lê hùng hổ nghĩ.
Sau đó lại tới siêu thị mua tôm càng xanh và măng tây Mạnh Luật Nhiên thích ăn nhất, buổi trưa chuẩn bị làm tôm càng xanh muối tiêu, măng tây xào thịt bò và rau cải thơm xào. Sau khi nấu xong cô lập tức mang tới cho Mạnh Luật Nhiên, để chồng cô ăn bữa trưa tình yêu, cảm nhận tình yêu của cô!
“Mợ chủ, cô về? Bí thư đang ở nhà.”
Hôm nay đúng là cực kỳ hiếm thấy, bí thư thành uỷ Mạnh Cẩn Khiêm cũng chính là cha chồng cô một tháng mới về nhà xuất hiện hai lần, rồi lại vội vàng rời đi, vậy mà lại ở nhà!
Đây là đang rảnh rỗi?
Tô Vưu Lê nghĩ phải tới chào hỏi một tiếng, dù sao tuy rằng mẹ chồng không còn, nhưng cha chồng quyền cao chức trọng, tuyệt đối là người có thể dẫn dắt suy nghĩ của Mạnh Luật Nhiên. Nếu có thể thân thiết với cha chồng, sau này xảy ra chuyện gì cũng không sợ.
Tô Vưu Lê cất đồ ăn và quần áo túi xách đã mua sau đó đi tới cửa phòng làm việc, cô nhẹ nhàng gõ cửa: “Cha, cha đang bận sao?”
“Vào đi.”
Âm thanh dễ nghe của người đàn ông truyền vào tai cũng có thể mang thai, trầm thấp từ tính giống như mang theo móc cậu, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy khó chịu.
Tô Vưu Lê líu lưỡi, giọng nói thật dễ nghe mà!
Từ nhỏ đến lớn cô là người cuồng âm thanh, bởi vì âm than của cô dễ nghe, cho nên cũng thích người có âm thanh dễ nghe.
“Cha ~”
Trời sinh giọng nói của Tô Vưu Lê đã ỏn ẻn nhẹ nhàng, bất kể nói gì cũng giống như đang làm nũng, trong lòng cô nghĩ âm thanh của người đàn ông giống như mang theo móc câu, mà người đàn ông cũng nghĩ về cô như vậy!
Âm thanh mềm như vậy, rõ ràng chỉ có một từ nhưng dường như chuyển sang mấy tông, cuối câu lại hơi cao lên, cuốn hút người ta.
“Cha ở nhà bao lâu rồi? Nếu như không bận gì, một lát nữa con nấu trưa, cha có thể ở lại nếm thử tay nghề của con không?”
Tô Vưu Lê thấy Mạnh Cẩn Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là đang nghĩ có nên ở lại ăn cơm trưa hay không sao?
“Được, con muốn nấu gì?”
Chỉ thấy người đàn ông gật gật đầu, trên khuôn mặt trưởng thành anh tuấn cũng không mang theo ý cười, nhưng bỗng nhiên Tô Vưu Lê cảm thấy tâm trạng anh không tệ.
“Tôm càng xanh muối tiêu, măng tây xào thịt bò, rau cải thơm xào, ừm… Con nấu thêm canh xương sườn hầm khoai sọ nữa, bốn món đủ rồi chứ? Cha ~”
Mạnh Cẩn Khiêm lại gật gật đầu.
“Con đi xuống nấu cơm trước nhé, cha cha làm việc trước đi.”
Mạnh Cẩn Khiêm nhìn Tô Vưu Lê vui vẻ rời đi, ánh mắt trở nên u ám.
Tô Vưu Lê…
Cô là vợ của con trai anh, mới gả vào nhà được một tháng.
Anh còn nhớ cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô, ngày đó ánh mặt trời vừa phải, con trai nói muốn đưa bạn gái tới nói chuyện kết hôn. Anh chưa bao giờ tin việc vừa gặp đã yêu, hôn nhân với vợ cũng chỉ là môn đăng hộ đối, tôn trọng nhau như khách.
Không có nhiệt tình, không có rung động, nhưng tất cả những cảm giác này lại xuất hiện vào lần đầu tiên gặp Tô Vưu Lê.