Chương 9: Cha con nói chuyện

Trần Mạn càng khóc to hơn, cô thật sự lo lắng sẽ sống chung một chỗ với Chu Thục, cô không muốn cùng cha tách ra, tay nhỏ không khỏi níu lấy áo Trần Châu. “Con ghét cha, cha hù chết Mạn Mạn rồi, con cho rằng ba thật sự không cần con nữa.” Từ nhỏ đến lớn, thời gian cô ở chung với Chu Thục có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu thật sự phải rời khỏi cha, cô thương tâm chết đi được.

Trần Châu đau lòng vỗ lưng cô, một tay lau nước mắt cho cô, nước mắt giống như làm bỏng tim hắn. “Con là do cha nuôi lớn, sao cha nỡ bỏ con được.”

Trần Mạn hé miệng, vẫn còn bất mãn. “Cha không nên làm con sợ như vậy, cha phải đền bù tổn thất cho con.”

Trần Châu thấy cô không khóc nữa mới yên tâm. “Mạn Mạn muốn đền bù tổn thất như thế nào.”

Trần Mạn làm bộ đáng thương nhìn hắn.

“Tối nay con ngủ chung với cha được không.”

Trần Châu sững sờ, cúi đầu nhìn Trần Mạn, thấy mắt cô còn đỏ ửng, trong mắt đều là tủi thân và sợ hãi, lời từ chối đột nhiên không nói nên lời, do dự là vì mặc dù quan hệ giữa mình và con gái tốt nhưng dù sao con gái cũng đã trưởng thành, trai gái có khác.

Thấy Trần Châu do dự, Trần Mạn nhếch môi định khóc. “Cha à, chỉ một tối nay thôi được không, có phải cha không cần con nữa? Con sợ sau khi ngủ dậy không thấy bóng dáng cha đâu.”

Trần Châu nghĩ, có lẽ mình đã dọa đến cô, còn cả chuyện ly hôn đả kích đến cô nữa, cho nên đồng ý.

Trần Châu thấy thời gian không còn sớm nữa bèn nói đi ngủ, Trần Mạn quay về phòng mình nhanh chóng tắm rửa, sau đó đi đến phòng Trần Châu, Trần Châu đã nằm xuống, hắn dựa vào một bên, Trần Mạn ngủ bên trong, vừa nằm xuống, Trần Mạn đã lăn đến trong ngực Trần Châu, ôm chặt lấy hắn, cha mẹ ly hôn, hiện tại chỉ có mình cô.

“Cha đừng bỏ con.” Trong ngực một cục nho nhỏ mềm nhũn dính lấy chính mình, còn mang theo mùi sữa thơm ngát và hương thơm thiếu nữ ngọt ngào, cô mặc chiếc váy ngủ dài, có thể cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực của cô đang đè lên mình, dưới thân một chân của cô cũng đang ôm lấy chân mình, Trần Châu nhìn xuống dưới, lập tức nhìn thấy đôi gò bồng đảo trắng như tuyết, hắn có chút mất tự nhiên nghiêng đầu qua bên khác, muốn tránh nhưng Trần Mạn càng thêm ôm chặt, cơ thể Trần Châu có chút cứng ngắc, hắn bất đắc dĩ thở dài, lần sau nhất định phải nói sự quan trọng trong trai gái có khác với con gái, mặc dù mình là cha, nhưng cũng là một người đàn ông.