Chu Thục cười khổ một tiếng rơi lệ. “Đúng, em yêu anh ấy, Trần Châu, em cũng là một người phụ nữ, ngoại trừ giao dịch tiền tài, những năm gần đây chúng ta có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© ư, từng có giao lưu sao? Trước nay anh chưa từng chủ động, mỗi lần về đến nhà anh cũng chỉ ở cùng Mạn Mạn, bận rộn công việc, anh có nghĩ đến em không? Đúng là em dồn hết tinh lực, vùi đầu vào vũ đạo, nhưng em cũng từng nghĩ đến chuyện muốn sống hạnh phúc với anh, em không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, Đặng Trác, anh ấy theo đuổi em một năm, anh ấy biết em đã kết hôn, có con, nhưng anh ấy nói sẽ chờ em, Đặng Trác mang đến cho em cảm giác vui vẻ, trước nay em chưa biết thì ra ân ái cũng sẽ mang đến cảm giác này, giữa bọn em càng lúc càng trở nên thân mật, em muốn ly hôn theo đuổi hạnh phúc của mình, em có lỗi với cha con anh, Trần Châu, em cũng không muốn thế.”
Trần Châu đã không muốn tiếp tục nghe cô ta nói nữa. “Quyền nuôi dưỡng Mạn Mạn, tôi thấy cô cũng không muốn, cô sẽ không nhận được thứ gì từ tôi, nếu như cô không hài lòng, cô có thể kiện lên tòa để xử lý. Hơn nữa cô nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, Chu Thục trong lòng cô cũng tự hiểu rõ, hi vọng sau này cô cách xa nhà chúng tôi ra, đừng nên xuất hiện trước mặt Mạn Mạn.”
Chu Thục không cam tâm, công ty Trần Châu phát triển tốt như vậy, ly hôn chính mình lại không lấy được một xu, nhưng vừa nghĩ đến nếu như Trần Châu lấy chứng cứ mình nɠɵạı ŧìиɧ, thanh danh của cô ta đâu còn.
Nghĩ đến đây, Chu Thục oán hận nói. “Được lắm Trần Châu, tôi đồng ý với anh, những thứ này tôi hi vọng anh không lộ ra ngoài, Trần Châu, anh không hiểu yêu, vĩnh viễn cũng không chiếm được tình yêu.” Chu Thục cầm túi xoay người rời đi, Trần Châu sững người, chính mình không có được tình yêu ư? Từ khi có Trần Mạn, sự chú ý của hắn và kiên nhẫn đều chuyển lên người Trần Mạn.
Cuộc đối thoại này cuối cùng lấy thỏa thuận ly hôn Trần Châu gửi cho Chu Thục chấm dứt… Chuyến bay của Chu Thục vào ngày mai, cô ta định đến Hải Thị lưu diễn, chờ cô ta về sẽ làm thủ tục ly hôn.
Sau này mình và Mạn Mạn sẽ sống cùng nhau, đột nhiên tách khỏi mẹ, sợ trong lúc nhất thời con bé không tiếp thu được, cha mẹ vẫn luôn tôn trọng như khách, trước nay chưa từng ầm ĩ, Trần Châu thở dài, trong lòng nghĩ xem nên nói với Trần Mạn như thế nào, vừa nhanh chóng lau người, dự định đi nấu cơm tối cho Trần Mạn.