Chương 4: Thay đổi

Hơn năm giờ chiều tan học, cô và Lý Hân Đình cùng với Chu Lan đi đến cổng trường học thì thấy xe Trần Châu đã đợi ở đó, cô cười tạm biệt với Lý Hân Đình và Chu Lan, chạy đến chỗ xe Trần Châu.

“Mạn Mạn, tối nay con muốn ăn gì, ba nấu cho con.” Trần Châu một bên lái xe, một bên hỏi, hắn nhìn thoáng qua Trần Mạn. “Cài dây an toàn vào.”

Trần Mạn lè lưỡi, cô không thích thắt dây an toàn, cảm giác siết chặt không thoải mái, nhưng vẫn nghe lời thắt lại.

“Con muốn ăn sườn xào chua ngọt, còn có khoai tây sợi cay.” Cô nghĩ rồi đáp.

“Được, ba nấu cho con.”

Tim Trần Mạn đập lỡ một nhịp, không nhịn được nghĩ đến hình ảnh hôm nay trong truyện tranh khiến người ta đỏ mặt đến mang tai, cô lén nhìn thoáng qua Trần Châu, hôm nay Trần Châu mặc âu phục màu đen, đại khái là nóng, áo sơ mi cởi hai cúc, thắt cà vạt màu xanh đậm, nhìn nghiêm túc lại cấm dục, nhìn xuống chút nữa, Trần Mạn lập tức thu hồi tầm mắt, cảm giác điều hòa không khí trong xe nóng lên.

“Sao thế Mạn Man?” Phát giác được ánh mắt của cô, Trần Châu lên tiếng hỏi, cho rằng hôm nay ở trường có chuyện không vui.

“Không có gì đâu cha, con đang nghĩ cha thật tốt.” Trần Mạn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tay phải nắm thật chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“Con nói gì vậy, cha không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai, con là con gái duy nhất của cha đấy.” Trần Châu cười đáp, thấy cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liên tưởng đến vợ Chu Thục, hắn há to miệng lại khép lại, về sau hãy nói thì hơn.

Trần Mạn đang suy nghĩ lung tung, tim đập rộn lên, cô có thể rõ ràng nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình.

Nơi đó của cha… Cũng như thế sao? Cô cắn môi.

Về đến nhà, trong nhà vẫn không có một ai, Chu Thục không trở về, cũng không biết đã đi đâu, nhìn thấy gương mặt mang theo mệt mỏi của Trần Châu, nghĩ rằng hôm nay công việc quá nhiều, cô ôm lấy Trần Châu nũng nịu nói. “Cha à, con thấy hôm nay cha mệt, cha nghỉ ngơi đi, con vẫn chưa đói.”

Động tác cởϊ áσ khoác ngoài của Trần Châu hơi dừng lại, hôm nay nói chuyện với Chu Thục rất lâu, cũng ầm ĩ một trận, lại cộng thêm chuyện làm ăn, thật đúng là mệt mỏi, nhìn đỉnh đầu con gái, hắn thở dài.

“Được rồi Mạn Mạn, cha đi tắm trước, con về phòng làm bài trước, làm xong cơm tối, cha sẽ gọi con.”

“Được ạ, vậy con lên lầu trước.” Trần Mạn ngoan ngoãn đáp lại, giọng cô mềm nhũn, Trần Châu nghe mà trong lòng mềm mại, con gái mình nuôi lớn theo chân mình vẫn tốt hơn, trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, dù sao Chu Thục cũng không làm hết trách nhiệm người mẹ.