Phần 1: Cổ đại - Chương 5: Sơ Kiến

Cố Hành vừa sinh ra, ở trước cửa Định quốc hầu liền có một hòa thượng trọc đầu đi ngang qua, ngắt lời quốc công gia nói tiểu công tử vừa mới sinh mang mệnh sát, chủ yếu là mệnh thất sát, phá quân, tham lang [1] tuy rằng sẽ có công lao sự nghiệp nổi bật, nhưng nói chung vẫn là chi mệnh cô tinh trục nguyệt [2], vẫn nên nhân lúc còn sớm xuất gia nhìn thấu phàm trần mới cho thể tu một đời Trường An.

[1] Sao Thất sát: sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm. Sao Thất Sát cổ nhân xưa nay vẫn coi là hung sát tinh. Người mệnh Thất Sát cuộc đời sẽ khó tránh khỏi những việc hung hiểm. Sao thất sát, phá quân, tham lang: quá dài mình không biết cắt sao luôn á, mọi người không hiểu có thể vào link này xem: tuvitinhquyet.blogspot.com/2012/11/that-sat-tinh-toan-thu.html

[2] mệnh khắc những người ở gần.

Nhưng cho dù quốc công gia chịu cho hài tử xuất gia, thì quốc công phu nhân cũng không đồng ý, Cố Hành là bảo bối nàng hoài thai mười tháng, làm thế nào mà nàng lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ hài tử còn đang nằm trong tã lót của mình để nó đi chịu khổ. Cho nên, Cố tướng quân uy chấn toàn bộ Áo định đại lục trong tương lai thuận lợi tránh khỏi vận mệnh xuất gia.

Chỉ là, từ nhỏ Cố Hành đã là ông cụ non, còn nhỏ cũng không có thói trẻ con bướng bỉnh, học văn tập võ đều là làm ít mà công nhiều, mà hắn lại không phải là con người thích giả vờ, xưa nay ở trước mặt các trưởng bối đều biểu hiện là cung kính xa cách, ở trong mắt người ngoài, lại là tiểu thế tử quốc công gia quy củ phổ thông.

Năm ấy hắn bảy tuổi, đêm ấy tham gia yến tiệc giao thừa trong cung, ăn uống linh đình, một mình Cố Hành đi tới cung Tinh Nguyệt Các, bởi vì là trừ tịch [3], các cung nhân đều bận rộn ở đại điện và Ngự Thiện Phòng, Cố Hành thuận lợi đi vào Tinh Nguyệt lâu, đây là chỗ ngắm trăng tốt nhất toàn Thịnh quốc, bầu trời tối nay không có ông trăng, nhưng lại có đầy rẫy những ngôi sao điểm điểm, rải rác trên bầu trời đêm đen nhánh.

[3] đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.

Cố Hành nhìn đến xuất thần, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nói mềm mại hỏi: "Tiểu ca ca, ăn bánh hạt dẻ không?"

Chỉ thấy một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác [4] mặc một thân áo da màu trắng tuyết, áo khoác bên ngoài chế bằng lụa vàng bạc trong cung đình, xem ra là hài tử trong tôn thất hoàng gia.

[4] da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Cố Hành nhìn đôi mắt chớp chớp của nữ oa oa, lông mi cong vυ"t, khuôn mặt nhỏ thịt trắng trắng phấn nộn nộn, khóe miệng còn dính một ít bột phấn của bánh hạt dẻ, khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Đứa bé này xuất hiện khi nào, người luôn có tính cảnh giác cực cao như hắn thế nhưng lại không phát giác ra được.

Lúc này, nữ hài còn đang đưa tay ra, trong tay là nửa khối bánh hạt dẻ còn ăn dư lại, Cố Hành nhìn bộ dáng sắp khóc của nàng, vội duỗi tay nhận lấy bánh hạt dẻ, ma xui quỷ khiến thế nào lại bỏ vào trong miệng.

Hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi tản ra bên ngoài, cuối cùng Cố Hành lại nhìn khuôn mặt nhỏ mau nước mắt kia.

"Tiểu ca ca, ngươi ăn bánh hạt dẻ của ta rồi, thì phải mang ta ra bên ngoài đó." Nữ hài dùng âm thanh nghiêm trang nói.

Cố Hành đột nhiên có cảm giác mình bị đưa vào một cái kịch bản nhỏ, hóa ra vẫn là bị một tiểu oa nhi lừa.

Cô Hành ôm tiểu oa oa mềm mại đi ra khỏi Tinh Nguyệt lâu, sau một hồi công phu vận động của hắn, thế mà tiểu oa nhi lại ngủ trong lòng ngực hắn, ngủ đến ngon lành.

Cố Hành ôm Mộ Dung Nguyệt trở lại bữa tiệc, một bà vυ" vội vàng đi đến hướng hắn, "Cửu công chúa, ta còn tính đi tìm người."