Nhìn đến dãy số Mục Nhung Cảnh, tuy rằng di động Trừng Tuyên có số hắn, đột nhiên nhìn đến vẫn có điểm khó chịu, cậu so Mục Nhung Cảnh nhỏ mấy tháng, cùng Mục Nhung Cảnh cùng nhau lớn lên, cùng nhau khóc nháo, cùng nhau chảy nước mũi, cùng nhau hít nước mũi, cùng nhau chơi bùn, đến nhà trẻ, xem các loại phim hoạt hình, chơi các loại trò chơi.
Từ nhỏ ủy khuất liền cùng Nhung Cảnh nói, vui vẻ cùng Nhung Cảnh nói, khổ sở cùng Nhung Cảnh nói. Sơ trung thích một nữ sinh, thổ lộ không được hai ngày liền đau khổ chia tay, nghẹn đến tan học ở trong lòng ngực Mục Nhung Cảnh khóc đến trời đất tối tăm, hiện tại hồi tưởng mặt liền có điểm nhiệt. Từ đó không còn kết giao bạn gái, cứ như vậy một đường chơi đùa đến tốt nghiệp cao trung, bởi vì đại học hai người cách có chút xa, tuy vẫn có liên lạc, nhưng ngày nghỉ mới gặp được.
Sau đại học, Trừng Tuyên liền phát hiện tình cảm mình đối Mục Nhung Cảnh bắt đầu có biến hóa. Bắt đầu mấy tháng không gặp được hắn đặc biệt khó chịu. Mỗi ngày cùng Mục Nhung Cảnh gọi điện thoại, sau lại bởi vì việc học vội, quan trọng nhất chính là tình cảm đối Mục Nhung Cảnh càng ngày càng khó khống chế, sợ gọi điện thoại cầm giữ không được nói ra. Số lần gọi điện càng ngày càng ít, Mục Nhung Cảnh cũng từng có nghi hoặc, nghe được là nguyên nhân đọc sách cũng hiểu. Cứ như vậy từ mỗi ngày gọi điện thoại đến hai ba ngày một lần, lại đến một tuần một lần, hai tuần một lần. Khoảng cách càng ngày càng dài, nghĩ đến lần trước cùng hắn gọi điện thoại đã là thật lâu thật lâu trước kia.
Nhìn di động ghi “Nhung Nhung”, khóe mắt Trừng Tuyên có điểm phiếm hồng. Nhung Nhung là nhũ danh Mục Nhung Cảnh, Trừng Tuyên từ nhỏ cứ như vậy kêu, cũng chỉ có Trừng Tuyên gọi, người khác cũng không biết đến đã biết cũng không dám kêu. Mục Nhung Cảnh ở trường học vẫn luôn cao lãnh, tuy rằng cao lãnh lại rất được nữ sinh thích a. Tưởng tượng đến về sau ra cửa khả năng sẽ nhìn thấy Mục Nhung Cảnh, Trừng Tuyên vừa sợ hãi vừa khó chịu.
“Hắn lớn lên lại cao lại soái lại có tiền, khẳng định có bạn gái, Trừng Tuyên ngươi hết hy vọng đi hết hy vọng đi hết hy vọng đi, Mục Nhung Cảnh sẽ không coi trọng ngươi, chuẩn bị làm cẩu gay cả đời độc thân đi!”
Trừng Tuyên một bên đổi giày một bên tự ngôn tự ngữ, nói xong còn thở dài thật sâu. Cầm lấy chìa khoá, túi tiền chuẩn bị mở cửa.
(自言自语 – tự ngôn tự ngữ: nói một mình, lẩm bẩm~)