Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vừa Ý Em Thật Lâu

Chương 10: Kết thúc ( hoàn)

« Chương Trước
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Qua hai ngày, Trừng Tuyên rốt cuộc có thể về nhà. Tiểu biệt thắng tân hôn, Trừng Tuyên về đến nhà liền bắt đầu tắm rửa nấu cơm, trước khi Nhung Cảnh về nhà làm tốt thức ăn.

Nhung Cảnh vừa về nhà liền ôm hôn Trừng Tuyên khó tách ra, hận không thể đem Trừng Tuyên ăn vào trong bụng.

“Lão công vẫn là ăn cơm trước đi, Tuyên Tuyên làm hết nửa buổi chiều đâu.”

“Lão bà thật ngoan, đợi chút ăn cơm lão công nhất định hảo hảo khen thưởng em.”

Trừng Tuyên nghe được đỏ mặt, hai người bắt đầu ăn cơm, không hẹn mà cùng hai người đều ăn rất nhanh. Cơm nước xong, Trừng Tuyên rửa chén, Nhung Cảnh đi tắm rửa, rửa chén xong tắt đèn liền đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Nhung Cảnh mới vừa tắm rửa xong vây quanh khăn tắm đi ra, giọt nước từ ngọn tóc một đường chảy qua hầu kết, ngực, cơ bụng cuối cùng nhập vào mảnh đất tam giác thần bí nhất.

Trừng Tuyên nhìn thấy giọt nước tiến vào mặt đỏ không được, khẩn trương ngồi ở mép giường cúi đầu xoắn góc áo.

Nhung Cảnh cười nhẹ đi đến trước mặt Trừng Tuyên xoa xoa đầu cậu.

“Tuyên Tuyên chính là chuẩn bị tốt.”

Không chờ Trừng Tuyên phản ứng, Nhung Cảnh dùng sức ấn đầu Trừng Tuyên hướng hông hắn, một phen kéo xuống khăn tắm.

“Liếʍ, hảo hảo liếʍ cho lão công.”

Không có một chút phòng bị, Trừng Tuyên liền hôn tới đại huynh đệ Nhung Cảnh, sau khi thấy rõ, mặt đỏ đều có thể lấy máu. Nghe vậy, Trừng Tuyên chỉ có thể ngoan ngoãn khẩu giao. Trừng Tuyên đem cái miệng nhỏ mở đến lớn nhất mới đưa qυყ đầυ hàm vào, Nhung Cảnh đem đầu Trừng Tuyên hướng dưới thân lại đẩy.

“Đầu lưỡi cũng phải động.”

Trừng Tuyên nỗ lực đem côn ŧᏂịŧ trong miệng ngậm lấy hơn nửa căn, hoạt động đầu lưỡi liếʍ láp, lại nhịn không được Nhung Cảnh ấn sâu, kí©h thí©ɧ Trừng Tuyên muốn ho khan lại bị côn ŧᏂịŧ lớn nhét đầy chỉ có thể khụ. Khụ xong nhịn không được hút, làm Nhung Cảnh sướиɠ đến không được, ôm đầu Trừng Tuyên bắt đầu đâm vào rút ra. Miệng Trừng Tuyên rất nhỏ, khoang miệng bị khí cụ lớn xâm chiếm nhét đầy, đầu lưỡi vừa động vừa liếʍ, như có rất nhiều lưỡi đàn liếʍ, tinh tế lại chặt chẽ, cùng cảm giác tao huyệt thực không giống nhau.

Lúc Nhung Cảnh mạnh mẽ đâm vào rút ra, nước bọt không ngừng bị mang ra lại chen không vào từ môi rơi xuống dưới, toàn bộ môi thủy nhuận nhuận. Nhung Cảnh truywf động hơn mười lần, một cái dùng sức đến chỗ sâu trong yết hầu Trừng Tuyên bắn ra, Trừng Tuyên chỉ có thể bị bắt nuốt xuống.

Nhung Cảnh rút ra côn ŧᏂịŧ, miệng Trừng Tuyên đã có điểm chết lặng, nước trên môi hạ xuống, tóc hỗn độn, ánh mắt có điểm tan rã, một bộ ngơ ngác chờ bị thao.

Nhung Cảnh nhìn, côn ŧᏂịŧ mới vừa bắn bắt đầu có độ cứng. Một tay bế Trừng Tuyên lên, nhanh chóng cởi ra quần áo cậu, đè hắn trên cửa sổ, ở dưới eo cậu lót gối đầu, làm mông nhếch lên, lấy qua bôi trơn, bôi lên tiểu huyệt.

“Tiểu tao hóa, đợi chút xem em như thế nào cầu lão công.”

Trừng Tuyên miệng khẽ nhếch ngốc ngốc nhìn hắn.

Không bao lâu, tiểu huyệt được bôi trơn bắt đầu nóng, ngứa, giống như có rất nhiều lông chim cào ở tiểu huyệt. Trừng Tuyên nhịn không được duỗi tay đến mặt sau muốn vói vào ngăn ngứa, lại bị Nhung Cảnh bắt lấy, hai tay ấn lên đầu cột lại.

“Nhung Nhung, lão công, lão công, Tuyên Tuyên hảo ngứa, Ttao huyệt uyên Tuyên hảo ngứa, lão công giúp Tuyên Tuyên gãi một chút được không.”

“Ha ha, tiểu tao hóa, lão công liền thỏa mãn em.”

Nói xong “phốc” một tiếng hướng tao huyệt chọc vào hai ngón tay liền bắt đầu hướng thịt điểm trừu sáp.

“A ~ hảo sướиɠ, ân ~ hảo sướиɠ lão công hảo sướиɠ, Tuyên Tuyên không cần ngón tay, muốn đại dươиɠ ѵậŧ lão công, a ~ a ~”

Nhung Cảnh lấy ngón tay nửa quỳ liền liếʍ tao huyệt Trừng Tuyên, như côn ŧᏂịŧ đâm vào rút ra.

“A ~~ ân ~ hảo sướиɠ, Tuyên Tuyên bị lão công liếʍ hảo sướиɠ, a ~ lão công không cần hút, Tuyên Tuyên chịu không nổi a ~ muốn bắn, Tuyên Tuyên muốn bắn a ~”

Nhung Cảnh rút ra đầu lưỡi đánh mông Trừng Tuyên nâng gậy thịt liền thao vào.

“A ~ a ~ vào được, lão công thật lớn, a ~ thao đến tao điểm Tuyên Tuyên, hảo sướиɠ, bắn, Tuyên Tuyên muốn bắn…”

Nhung Cảnh mới vừa đâm vào rút ra vài cái, cảm thấy tràng đạo kẹp chặt liền biết Trừng Tuyên muốn bắn, hắn tăng lực độ bắt đầu hung hăng thao lộng, đem thịt ruột xoắn chặt mạnh mẽ thao mở. Trừng Tuyên sướиɠ đến không được lắc đầu rêи ɾỉ không được, chịu không nổi.

Nhung Cảnh chờ Trừng Tuyên cao trào qua lại hung hăng cắm mấy trăm lần, bắn thật sâu vào chỗ sâu trong tràng đạo, lại phát hiện Trừng Tuyên đã hôn mê, chỉ có thể thở dài ôm Trừng Tuyên tắm rửa đi ngủ.

Cứ như vậy, ngày tháng không biết xấu hổ vẫn luôn liên tục, thẳng đến ăn tết.

Cha mẹ Trừng Tuyên cùng Nhung Cảnh đã trở lại, hai người chỉ có thể tạm thời tách ra.

Mục bác trai Mục bác gái nhìn nhi tử mặt mày hồng hào, cười hỏi:

“Nhiều năm như vậy, rốt cuộc đem Tuyên Tuyên bắt lấy?”

Nhung Cảnh định liệu trước gật đầu.

“Đương nhiên, con dâu hai người vẫn luôn vừa ý bị con bắt lấy.”

“Kia thật là chúc mừng a, Trừng bác trai bác gái sợ con bắt không được, cái này hảo, tìm một ngày chúng ta cùng nhau ăn cơm đem việc này định ra.”

“Hảo, hai ngày này cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Trừng gia.

“Con trai, mấy tháng không gặp da đều biến tinh tế a, tinh thần cũng hảo, chậc chậc chậc, có nam nhân mỗi ngày cày cấy chính là không giống nhau a.”

“Mẹ, mẹ nói bậy cái gì đâu!”

“Ha ha, con đều cùng Nhung Cảnh cách vách bên nhau mấy tháng như vậy con cho chúng ta không biết? Chúng ta không ngốc.”

“Ba mẹ, hai người sao lại biết?”

“Nga, Nhung Cảnh thích con thật lâu, thật lâu trước kia cùng chúng ta nói, còn cúi đầu khom lưng thật lâu, mới làm chúng ta tiếp nhận, xem con hiện tại cũng rất hạnh phúc, qua hai ngày chúng ta hai nhà ăn một bữa cơm đem sự tình định ra.”

“Hảo…”



“Tuyên Tuyên, năm sau liền tới nhà của chúng ta ở đi, ba mẹ anh muốn cùng đi du lịch.”

“Hảo, hảo a.”

Hoàn
« Chương Trước