Chương 78: Lần đầu xem phim ở đầu thế kỉ 20

“Đây là…rạp chiếu phim?”

Tamayo kinh ngạc nhìn toà nhà cao tầng ở trước mặt, chỉ là nơi này không khỏi quá đông đúc a.

“Đi vào thôi, nơi này chính là rạp chiếu phim duy nhất của thành phố này, chỉ chiếu phim vào ban ngày mà thôi. Nên đừng để lỡ thời gian.”

Gin đứng khoanh tay ngước nhìn một chút rồi tiến vào trong.

Phim điện ảnh ở Nhật Bản mặc dù đã ra đời từ lâu, nhưng nó chỉ thực sự phát triển mạnh mẽ cùng phổ biến rộng rãi trong hơn 1 năm trở lại đây mà thôi.

Nguyên nhân là do sự hội hợp với nền văn hoá phương tây càng thêm mạnh mẽ từ trang phục đến một số lĩnh vực khác, mà trong đó cũng có lĩnh vực phim ảnh, nên dẫn tới một số bộ phim điện ảnh ở phương tây cũng được trình chiếu tại quốc gia này.

Người ta nói cứ cái gì dính tới phương tây đều rất hiện tại cùng sang chảnh, nên những gia đình giàu có cũng rất thường xuyên dẫn gia đình của mình đến đây xem phim, để thể hiện sự giàu có của mình, dẫn tới nói đây luôn đông đúc như vậy.

Dù sao thì một nhà kéo tới ít thì tầm 3-4 người còn nhiều thì lôi cả dòng họ ra tới, không đông mới là lạ.

“Chờ ta một chút, Gin-san!”

Tamayo nhìn khung cảnh chen chút trước mặt hô to gọi hắn một tiếng, đây là lần đầu tiên nàng đi vào nơi đông đúc như thế này, mọi người ở đây cơ hồ là đang chen lấn lẫn nhau, khung cảnh rất hỗn loạn.

“Đông như vậy làm sao đi vào đây…chẳng lẽ phải dùng Huyết Quỷ Thuật.”

Nàng âm thầm tìm cách đi vào sao cho dễ dàng nhất, đơn giản là nàng thật không thích phải chen lấn giữa nhiều nhân loại như thế này.

Dù cho nàng đã cải tạo cơ thể và uống máu để sống, thế nhưng nàng vẫn luôn muốn tránh va chạm da thịt với con người nhiều nhất có thể, bởi vì nàng sợ bổng dưng mình lại đói a.

Cái này cũng giống như một hoà thượng lại bị đẩy vào một rừng nữ nhân xinh đẹp vậy, cám dỗ rất lớn, sẽ không có mấy người có thể nhịn được và nàng lại không cho rằng mình cũng nằm trong số người này.

Lúc nàng cúi đầu do dự thì một giọng nói xuất hiện ở bên tai: “Làm sao còn đứng đây? Ngươi sợ chỗ đông người?”

Gin chẳng biết lúc nào đã xuất đã xuất hiện trước mặt nàng dò hỏi.

“Cũng không phải, nhìn bọn họ chen lấn như vậy, ta không vào được.”

Tamayo khuôn mặt hơi có vẻ lo lắng nói.

“Vậy ta dẫn ngươi vào, ta đã mua vé, khoảng 30 phút nữa sẽ bắt đầu chiếu.”

Gin cầm hai tấm vé giơ lên trước mặt nàng.

“Đã mua vé? Làm sao nhanh như vậy?”

Cầm lấy một tấm vé từ tay của hắn, nàng liền ngẩng đầu hỏi.

“Chỉ cần dùng một chút tiểu xảo là được.”

Tamayo gật gật đầu xem như đã hiểu ý hắn, nàng đương nhiên biết hắn nói tiểu xảo ở đây là gì, sau đó ánh mắt của nàng lại chuyển dời lên nội dung của tấm vé.

“Tiêu đề đọc thế nào?”

Vừa nhìn tên phim cùng tên diễn viên, trên đầu nàng liền xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi.

“Ngươi không hiểu anh ngữ?”

“Đây là một loại ngôn ngữ khác sao? Ý nghĩa của cái này là gì?”

Tamayo có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn, đây là lần đầu nàng tiếp xúc với một loại ngôn ngữ mới trong suốt hàng trăm năm đâu.

“The Vagabond diễn viên chính là Charlie Chaplin. Ý nghĩa của cái tên phim có thể dịch đại loại là Kẻ Lang Thang, nhưng ta lại thích gọi nó là Ma Cà Bông hơn.”

Gin kiên nhẫn giải thích với nàng.

Lúc đầu khi phát hiện có chiếu bộ phim này hắn cũng rất bất ngờ. Bởi vì ở kiếp trước của hắn vẫn có bộ phim này a.

“Vì sao muốn gọi như vậy?”

“Vì ta thích gọi như vậy. Thế nào, ngươi muốn đi vào sao?”

“Đi”

“Đưa tay ngươi đây, nắm chặt lấy, buông ra là sẽ lạc nhau đấy.”

Đây chỉ là lời nói dư thừa của hắn mà thôi, với tinh lần lực của mình thì hắn sẽ nhanh chóng nhận biết được vị trí của nàng ngay lập tức, nên sẽ không có chuyện bị lạc trong này được.

Thế nhưng Tamayo lúc này lại rất nghe lời mà nắm tay hắn rất chặt, vừa đi theo sau, vừa dùng đôi mắt to tròn quan sát xung quanh.

Hôm nay chỉ vừa mới trải qua một buổi sáng thôi, mà đã có rất nhiều thứ mới mẻ xảy ra với nàng. Khiến cho nàng từ một vị thành thục phu nhân biến thành một thiếu nữ vừa mới ra đời một dạng, cái gì cũng thấy lạ lẫm cùng hiếu kì.

— QUẢNG CÁO —

Mới mấy năm trước với sự xuất hiện của đèn điện đã khiến nàng rất kinh ngạc rồi, không ngờ vào ban ngày lại có nhiều thứ còn đáng kinh ngạc hơn.

Một lúc sau, Gin thuận lợi dắt Tamayo đến một khán phòng lớn, trong phòng có rất nhiều hàng ghế và đã có rất nhiều người ngồi chờ đợi.

Hắn mang theo Tamayo đi đến chỗ ngồi của hai người rồi ngồi xuống.

Mà Tamayo cũng theo đó ngồi xuống, mắt thì bắt đầu lặng lẽ quan sát xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì.

“Chờ đi, tới đúng giờ phim mới chiếu.”

“Ừm…”

Nghe như vậy nàng mới yên tĩnh lại mà chờ đợi.

“Mà này Tamayo-chan!”

“Làm sao, Gin-san!”

“Ngươi thấy tay của ta thế nào?”

“Là sao?”

“Tay của ta có ấm không?”



“A! Xin lỗi, ta quên mất.”

“Không sao! Mà tay của ngươi rất lạnh đó, ngươi nên mua găng tay để giữ ấm cho chúng.”

“Ừm…ta sẽ bảo Yushiro mua.”

“Không cần! Chờ lát nữa chúng ta đi mua luôn.”

“Làm như vậy có ổn không?”

“Không vấn đề gì. Ta cũng đang rảnh!”

“Vậy cám ơn ngươi trước.”

“…”

Nói xong cả hai lại đột nhiên lâm vào trong yên lặng.

“Mà tại sao ngươi lại mang theo ô cùng mặt nạ vậy, Gin-san?”

“Ô thì ta nghĩ có lẽ sẽ cần thiết, còn mặt nạ thì do ta thích mang theo, rất muốn đeo nhưng vẫn chưa có dịp.”

“Bây giờ ngươi cũng có thể đeo nó mà, mọi người ở đây sẽ không chú ý.”

“Hmm, ý kiến hay.”

Gin nghĩ nghĩ cảm thấy hiện tại hắn đeo mặt nạ lên, thì quả thật sẽ không ai chú ý.

Thế là hắn lấy ra mặt nạ Hannya màu trắng buộc ở thắt lưng đeo lên mặt. Xong lại quay sang hỏi nàng.

“Thấy thế nào?”

“Rất hợp với ngươi.”

“Ta có chuẩn bị một cái cho ngươi đây, mặt nạ cáo. Vừa mua hai ngày trước.”

“Còn bao lâu nữa thì phim bắt đầu chiếu?”

“Đừng chuyển chủ đề, đây là ta mua cho ngươi, đeo vào thử.”

“Mọi người bắt đầu vào càng đông rồi.”

“Đeo vào thử xem!”

Tamayo thấy hắn quyết đeo bám vấn đề này nên cũng đành đưa tay cầm lấy chiếc mặt nạ.

Khi quan sát kỹ thì nàng thấy chiếc mặt nạ ngoài có màu trắng ra thì bên má trái có trang trí lấy hình một bông hoa màu tím nhạt, làm cho cái mặt nạ toát ra một vẻ đẹp kì bí.

“Tại sao lại là mặt nạ cáo?”

Nàng nhìn một hồi liền mở miệng hỏi.

“Bởi vì nó hợp với ngươi nhất trong số các mặt nạ ở đó.” — QUẢNG CÁO —

“Vậy để ta đeo thử…Ách!”

“Thế nào cần ta giúp sao?”

“Không được rồi, bị vướng cây trâm cài của ta…không đeo được.”

“Vậy thì tháo nó xuống.”

“Được rồi, xem như vì cảm tạ ngươi dẫn ta tới đây đi.”

Tamayo thở dài nói, nàng bây giờ mới cảm thấy, người này vậy mà tính tình lại có chút trẻ con, đã sống hơn 900 năm chứ ít gì, mà hôm nay lại chơi đến vui vẻ như vậy.

Nói thuộc về nói, nàng vẫn là đưa tay rút ra trâm cài. Ngay lập tức mái tóc dài màu nâu sẫm của nàng liền xả xuống.

Mà lúc này ngồi ở ghế bên cạnh, Gin khi thấy hình dạng của nàng lúc này cũng là ngây người ra mà nhìn lấy.

Tamayo mang lên mặt nạ rồi quay sang nhìn hắn hỏi: “Thấy thế nào?”

Gin lập tức giơ lên ngón tay cái nói: “Toẹt vời!”

“Thật sao? Đã rất lâu rồi ta không xả tóc ra như vậy.”

“Đã có ai từng nói với ngươi là lúc ngươi xả tóc ra trông ngươi như trẻ trung ra không?”

“Ý ngươi là trước đó ta rất già sao?”

“Không, ý ta là khí chất ấy, hiện tại khí chất của ngươi hoàn toàn thay đổi a. Không còn thành thục trưởng thành mà là tựa như một cô gái tuổi đôi mươi vậy.”

“Vậy sao? Cám ơn về lời khen.”

Lúc này đột nhiên đèn bị tắt đi, không gian tối sầm lại.

“Bắt đầu rồi!”

Gin nói với Tamayo một câu rồi nhìn về phía trước.

“Gin-san, đeo mặt nạ thế này thật có chút không quen, rất khó nhìn.”

“Ngươi hôm nay bị ngốc hay sao? Nếu không thoải mái thì tháo ra hoặc để xéo qua một bên đầu như ta đây.”

Gin nói xong, liền quay qua ngồi nhìn nàng chỉnh lại mặt nạ, chỉ có điều dù nàng chỉnh đúng vị trí rồi, nhưng tóc của nàng vẫn bị chiếc mặt nạ cho làm rối, dù chỉnh thế nào cũng không hết được.

“Ngồi im, để ta chỉnh lại cho.”

Với kinh nghiệm là từng chăm sóc cho hai các nóc nhà, hắn biểu thị chính mình thật sự là nhìn không được, liền ra hiệu cho nàng ngồi im lại để cho hắn chỉnh lại.

Tamayo nhìn lấy khuôn mặt chăm chú khi chỉnh lại tóc của mình, sắc mặt luôn ít có sự biến động lại loé lên một tia sáng không hiểu thấu.



Lúc này trong lòng nàng vậy mà cảm nhận được một cảm giác ấm áp đến kì lạ khiến cho tim nàng đập chậm một nhịp.

Mà lúc này Gin cũng đã trở về vị trí cũ nói: “Xong rồi.”

“Cám ơn.”

Tamayo lại một lần nữa nói tiếng cám ơn, ngày hôm nay nàng đã nói hai từ này hơi nhiều đi.

Cả hai người bắt đầu theo dõi hình ảnh được chiếu lên trước mặt.



Ba mươi phút sau.

Gin nắm lấy tay Tamayo thuận lợi ra ngoài.

“10000 yên cho một vé xem phim 30 phút, thật sự là quá đắt!”

Ban đầu còn nghĩ là phải mất 2 giờ mới xem xong đâu.

Chỉ là hắn quên mất một điều, đó là thời đại này thuộc những năm 20 của thế kỷ 20 a, làm gì có chuyện chiếu phim tận 2 giờ.

“Thì ra phim chính là như vậy, nhân loại bây giờ thật lạ lẫm.”

Bị lôi kéo ở đằng sau Tamayo cũng than thở, gần nhất nhân loại tựa hồ rất nhanh chóng phát triển, đến mức hiện tại nàng dường như đã không theo kịp thời đại a.

“Làm sao? Không nhận ra nhân loại rồi? Bây giờ chỉ là bắt đầu mà thôi, chờ thêm vài chục năm nữa, đến lúc đó mới được gọi là đại nhảy vọt.”

— QUẢNG CÁO —

Gin dẫn nàng đi tới một cái ghế đá kéo nàng ngồi xuống rồi quay người lại đối với nàng nói.

“Đại nhảy vọt?”

Nàng có chút hiếu kì hỏi.

“Đó là cách gọi của ta mà thôi, bởi vì lúc đó nhân loại sẽ tiến bước lên một tầm cao mới. Đến lúc đó cho dù là Muzan đi nữa thì cũng phải quỳ.”

Đây cũng không phải là hắn nói chơi, khi nhân loại đạt đến một ngưỡng nhất định thì vai trò hai bên sẽ thay đổi, Muzan nếu không muốn cả đời nằm trong phòng thí nghiệm thì sẽ phải vĩnh viễn trốn tránh.

Dù sao thế giới này cũng là có những huyền bí khác mà không chỉ riêng loài quỷ, nên dù kết quả có thế nào đi nữa thì Muzan cũng không thể một tay che trời được.

“Nhân loại có mạnh như vậy?”

Tamayo có chút không tin hỏi, trong mấy trăm năm qua, ngoài những kiếm sĩ diệt quỷ ra thì nàng vẫn không thấy con người mạnh hơn loài quỷ ở chỗ nào a.

“Hiện tại thì vẫn chưa, nhưng chỉ 20 năm nữa thôi, bọn hắn liền có thể một đòn huỷ diệt một thành phố khiến hơn 100000 người chết trong tức khắc đâu.”

“Khủng khϊếp như vậy?”

Tamayo nghe xong hai mắt cũng trợn tròn, một đòn gϊếŧ hơn trăm ngàn người, cái này thật có chút khủng bố quá mức.

“Thật!”

Nếu là trước kia hắn còn không chắc, nhưng sau khi thấy bộ phim Ma Cà Bông của Chaplin hắn liền có thể đoán được lịch sử của thế giới này có lẽ cũng giống như thế giới trước của hắn.

Vì thế nên bom nguyên tử hẳn là cũng sẽ có đi.

Tamayo nội tâm lúc này cũng là một mảnh gợn sóng, chuyện này quả thật là rất khó có thể tin được.

“Mà nói gì thì nói, Muzan nhất định phải bị chúng ta gϊếŧ, để báo thù cho chồng con của ngươi, không phải sao?”

“Chồng con của ta?”

Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, mắt lại liếc nhìn chính mình đang nắm lấy bàn tay của hắn.

‘T-ta làm sao lại quên buông tay hắn ra rồi?’

Tamayo lặng lẽ buông ra tay hắn, lại xê dịch qua một bên giữ khoảng cách 1m với hắn, sau đó hai bàn tay nắm chặt lại trong lòng tự nhủ.

Gin ở một bên chú ý lấy hành động của nàng liền mở miệng hỏi: “Thế nào?”

“Bị lạnh sao? Đi thôi, đi mua một đôi găng tay giữ ấm cho ngươi.”

Hắn đứng lên đưa ra bàn tay đối với nàng nói.

Thế nhưng là Tamayo cũng không nắm lấy tay hắn, mà tự đứng lên và nói: “Ừm…mua xong chúng ta liền trở về đi thôi, nếu quá lâu không nhìn thấy ta Yushiro sẽ lo lắng.”

“À…được thôi, đi theo ta.”

Gin cũng không có để ý mà thu hồi cánh tay, rồi quay người bước đi.

Ba mươi phút sau.

Trong một cửa tiệm ở trung tâm thành phố.

“Ngươi muốn mua loại nào?”

Chả biết tại sao nhìn vào những găng tay này hắn cảm thấy chẳng có cái nào phù hợp. Những loại này trong mắt của hắn chính là quá xấu, không có một cái nào vừa mắt.

Tamayo nhìn những loại trước mặt, nàng cảm thấy không mua vẫn là tốt hơn, mang những thứ này quá khó khăn khi thi triển Huyết Quỷ Thuật. Với lại nàng không thấy cái nào đẹp mắt.

Gin ở một bên thấy vẻ mặt của nàng trong lòng cũng có chút khó xử nói: “Không ấy…chúng ta đi tiệm khác?”

“Thôi, chúng ta trở về đi, lần sau lại đi mua.”

Tamayo lắc đầu.

“Cũng được.”

Cuối cùng hai người vẫn là hướng về nhà đi tới.

Chỉ là cuộc đi chơi hôm nay có lẽ sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.