Chương 6: Bắt đầu di chuyển

Giữa đêm mặt trăng lên cao.

Gin vẫn đang luyện tập vung kiếm.

“Ngươi động tác không đúng!” – đằng sau hắn, Ruri chẳng biết đã tỉnh lại lúc nào, mở miệng nói.

Gin: “Ngươi.hiểu.kiếm.thuật?”

Ruri: “Cha ta là một võ sĩ.”

Nói xong nàng cũng đi đến trước mặt hắn, chỉ vào tay trái của hắn.

Ruri: “Tay ngươi không đúng.”

Nàng cướp lấy thanh đao gãy, diễn tả thử một lần cho hắn xem.

Gin quan sát thật kĩ động tác của nàng, một bên thì thắc mắc hỏi: “Ngươi.cũng.là.võ.sĩ.sao?”

Ruri lắc đầu: “Không phải, ta cũng muốn luyện võ. Nhưng cha ta nói nữ nhi không thể tập võ.”

Hắn chỉ chỉ động tác của nàng: “Vậy.ngươi.làm.sao.biết.được?”

Ruri: “Là ta lén xem trộm khi hắn dạy cho Kiba.”

Gin thầm hiểu, hoá ra người kia là đệ tử của cha nàng.

Hai người lên núi cũng là bởi vì một lần nọ cha Ruri từ bên ngoài về toàn thân là máu, trọng thương sắp chết.

Dù cho được các y sư trong làng cứu được một mạng nhưng người vẫn mang di chứng, sau đó lại sinh trọng bệnh, hiện tại đang rất suy yếu.

Mặc dù đã chạy chữa nhiều lần, nhưng vì những cây thuốc quý chỉ mọc sâu bên trong sơn mạch, bên ngoài rất khó tìm, giá cả cũng rất đắt.

Mà Ruri vì chữa bệnh cho cha, trong nhà những đồ vật có thể bán đều bán, dẫn đến hiện tại gia cảnh của nàng rất khó khăn, nhưng bù đắp lại là bệnh tình cha nàng cũng suy giảm đôi chút, ít nhất hiện tại có thể tự chăm sóc bản thân.

Cũng vì lẽ đó nên hai người bọn họ mới liều lĩnh lên núi hái thuốc, nhưng người tính không bằng trời tính, sự việc không may lại ập đến.

Gin: “Ngươi không cần nản lòng, nữ nhi cũng có thể trở thành cường đại kiếm sĩ.”

Hắn nghĩ đến tương lai 800 900 năm sau, bên trong những trụ cột kia, có mấy người là thân nữ nhân nhưng sức mạnh lại không thua đấng mày râu. Gϊếŧ những con quỷ loại như hắn bây giờ như gϊếŧ chó. Thọc quỷ không trượt phát nào, thậm chí bọn hắn còn có thể hi sinh bản thân mình để gϊếŧ được quỷ a.

Nghĩ như vậy hắn cũng là sợ hãi thán phục một cái, nữ nhân thật đáng sợ, nhất là nữ nhân mang thù lại càng đáng sợ.

Ruri ngạc nhiên khi hắn an ủi mình, nhưng cũng chỉ là nhẹ “ừm” một tiếng rồi tiếp tục hướng dẫn hắn tư thế vung kiếm, nàng chỉ cho là hắn đang an ủi mình cho qua loa mà thôi.

Một lần hướng dẫn này kéo dài chỉ 2 giờ, nàng cũng quay nghỉ ngơi.

Gin tiếp tục tập luyện, cho tới khi hắn cảm giác được mặt trời sắp mọc thì mới dừng lại.

Quay đầu thấy Ruri vẫn còn ngủ say, hắn cũng không muốn đánh thức nàng, miệng hắn lẩm bẩm “nghỉ ngơi thật tốt a, cho tỉnh táo để còn dạy ta”.

Vì không đánh thức nàng, hắn nhẹ nhàng bế nàng đi vào sơn động.

Nhưng hắn có lẽ là không có chú ý, khuôn mặt thiếu nữ đang áp vào ngực hắn, mí mắt đang run run.

Hắn coi là nàng thật ngủ say sao?— QUẢNG CÁO —

Từ hôm qua đến giờ, nàng tuy không còn sợ hãi nhưng vẫn không buông xuống cảnh giác, lúc hắn đến gần nàng cũng đã tỉnh, chỉ cần hắn đối nàng có ác ý thì nàng sẽ nhanh chóng bắt lấy lưng quần của hắn. Ờm~, là bắt lấy thanh tiểu đao vắt ngang lưng quần hắn để phản công.

Hắc, thật là ngây thơ thiếu niên lang!

Sống ở thời bình quá lâu nên tâm tính còn không bằng một thiếu nữ thời cổ đại.

Mặc dù hắn cho nàng đâm bao nhiêu nhát, thì hắn cũng không chết được.

Hắc, ngươi thật cho rằng hắn không biết?

Ngươi cho rằng hắn mù sao?

Cảm giác của quỷ, người bình thường có thể biết được sao?

Hắn mới vừa lại gần thì đã cảm giác được nhịp tim của nàng đập nhanh lên, liền biết nàng đã tỉnh.



Hừ, ngây thơ tiểu thiếu nữ, cho là ta không biết người đã tỉnh, ta thế nhưng là đã từng trải qua xã hội đánh đập, bị lừa tiền mấy lần rồi đâu, kinh nghiệm đầy mình.

Nhưng cụ thể kinh nghiệm gì thì hắn không nói.



Mấy ngày tiếp theo, Gin từ Ruri học được rất nhiều.

Bên cạnh đó Ruri cũng đã giảm mạnh cảnh giác với hắn.

Theo nàng, Gin chính là cái giả quỷ, tên này luôn tỏ vẻ cao lãnh, trầm mặc ít nói nhưng trong tâm lại là một bụng ý nghĩ xấu, đôi lúc dùng những hành động đáng sợ để doạ nàng, rồi hiện tại mặc dù nàng đã không chạy nhưng hắn luôn luôn muốn trói nàng lại. Nàng cảm thấy tên này là có vọng tưởng bị hãm hại chứng.

Nhưng nhìn chung, Gin rất tốt tính, đây là Ruri dựa vào những ngày này quan sát mà đưa ra đánh giá. Nếu như nàng thấy được cảnh tượng hắn hung tàn cắn xé con quỷ lúc trước thì không biết nàng còn có thể đánh giá như vậy nữa không.

Quay trở lại truyện chính.

Gin hiện tại đang thực hiện chống đẩy.

“2998, 2999, 3000”

Hắn bật đứng dậy, nhìn về phía thiếu nữ.

Gin: “Cái ta muốn đều đã đạt được, đêm nay ta đưa ngươi về nhà.”

Ruri nghe vậy cũng là bật đứng dậy: “Thật?”

Gin gật gật đầu: “Đến lúc đó tiện thể hái thảo dược cho cha ngươi coi như là trả ơn.”

Ruri hiện tại rất cao hứng, ngân nga vài giai điệu, cuối cùng nàng cũng được về nhà.



Đêm xuống.

“Đi thôi” – Gin đứng lên nói.

— QUẢNG CÁO —

Ruri cũng nhanh chân theo sau.

Ruri: “Gin, ngươi nói cha ta hiện tại ổn không?”

Gin liếc xéo nàng: “Ta làm sao biết.”

Đi được một đoạn đường, Gin hô lên: “Ngươi quá chậm.”

Hắn quay lại nhìn thiếu nữ đang thở hỗn hển, rồi quay lưng lại cúi người xuống.

“Lên ta cõng ngươi.”

Hiện tại được về nhà, Ruri cũng không ngại nhân quỷ thọ thọ bất tương thân cái gì, nàng trực tiếp leo lên lưng hắn, nhưng tương lai vài giờ nữa thì nàng đã rất hối hận vì sao phải cho lên này cõng mình.

Gin hai tay xách lấy chân nàng, cảm giác lưng sau truyền đến hai đoàn mềm mại làm hắn cảm thấy hơi hơi hưởng thụ.

Thật mềm! Không ngờ lúc nhìn bên ngoài khá bằng phẳng nhưng bên trong lại không được phẳng như vậy a.

Ruri nhìn thấy vẻ mặt si hán của hắn liền muốn cách xa ra, nhưng đột nhiên hắn phóng tới chạy về phía trước, tình huống bất ngờ làm nàng bật ngửa ra đằng sau, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn.

Không ôm thì thôi, ôm rồi nàng lại cảm thấy là lạ, tay nàng sờ thấy những đường công cơ bắp của hắn.

À, hiện tại thì Gin cởi trần, bởi vì áo của hắn đã bị cành cây móc rách từ ngày thứ hai rồi.

Không chỉ như vậy, tay của hắn đang đặt ở chỗ kia của nàng, khiến nàng có một cảm giác khó tả xông lên não, khuôn mặt nàng hiện lên vòng ửng đỏ, tim loạn nhịp. Dù sao hiện tại nàng đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, bị như vậy cũng là dễ hiểu.

Ta đây là bị sao a!

Lúc này không giống lúc trước hắn bế nàng, lúc đó nàng chỉ là tập trung tinh thần để cảnh giác hắn, nên không quan tâm nhiều như vậy.

Trải qua gần một tuần nàng ở chung với hắn, khoảng thời gian này nàng từng thấy hắn nhìn chằm chằm vào thịt thỏ nướng của nàng, như rất muốn ăn một dạng.



Cũng thấy hắn rèn tập cơ bắp, đốt lửa,…làm việc như một người bình thường.

Bởi vì những hành động tràn đầy nhân tính hoá đó, làm nàng hầu như cũng xem hắn là một người bình thường vậy.

Điều này đã làm nàng đối với hắn có nhận thức mới, có lẽ quá khứ của hắn có uẩn khúc nào đó nàng không biết được.

Gin chạy đằng trước cũng thấy kì lạ, cô nàng này làm sao nóng như vậy, nhịp tim cũng đập loạn cả lên.

Chẳng lẽ bị bệnh?

Ruri càng ôm càng chặt, nếu Gin còn là người thì chắc đã bị ngạt chết.

Gin: “Ui ui, làm sao ngươi ôm chặt như vậy, toàn thân lại nóng hổi. Ngươi bị bệnh sao?”

Ruri giọng the thé nói: “Mới không cần ngươi quan tâm.”

Nghe vậy hắn cũng mặc kệ nàng, tập trung chạy về phía trước.

Chậc chậc, thật là sắt thép thiếu niên lang, ngươi không biết hội chứng Stockholm sao? Mọi người thật thất vọng về ngươi.

Lại chạy một hồi lâu.— QUẢNG CÁO —

Gin: “Ngươi cần nghỉ ngơi không? Mồ hôi ngươi thấm ướt cả lưng ta.”

Ruri nghe vậy mặt nàng càng đỏ, như muốn nhỏ ra máu, hai tay càng dùng lực ôm sát.

Ruri: “Im miệng lại! Ta không mệt! Tập trung chạy đi.”

Hắn vẻ mặt mờ mịt không hiểu, rõ ràng là nóng như vậy, đổ mồ hôi nhiều như vậy, làm sao có thể không sao được.

Lại đi được một hồi.

“Sắp đến ngọn núi ngươi hái thuốc rồi!” – Gin nói.

Ruri không trả lời, nằm úp mặt vào cổ hắn, nàng hiện tại 13-14 tuổi đang ở lứa tuổi nhạy cảm, nàng trước giờ chưa từng có cảm giác này, cảm giấc lâng lâng thật khó tả.

Ánh mắt mê mang, Ruri bổng giật mình tỉnh lại.

Gin: “Oi! Ruri, đến nơi rồi! Ngươi làm sao vậy ta gọi không nghe.”

Ruri vô thức hỏi: “Đến đâu?”

Gin: “Chẳng phải là ngọn núi ngươi hái thảo dược sao? Lúc đó đã nói trước rồi mà?”

“Ngươi mau xuống đi” – Gin thúc giục.

Ruri: “A, ngươi đợi một chút.”

Nàng thả người tụt xuống đất, vội vàng lấy tay áo lau đi những vết “mồ hôi” trên lưng hắn.

Gin cảm giác nàng đang lau “mồ hôi” cho hắn, nên hắn cũng đứng yên, tầm mắt thì chú ý xung quanh phòng ngừa có nguy hiểm.

Lau dọn xong xuôi, thiếu nữ lại giục hắn đi trước, nàng theo phía sau, trong lúc đi nàng cũng không quên dùng tay che lại dấu vết ướt sũng ở phía dưới.

Gin cũng là kì quái, nhưng hắn vẫn là ra hiệu nàng đi sát lại, đừng rời xa quá.

Hai người một trước một sau, Gin dựa theo Ruri mô tả hình dáng của những cây thuốc, tìm kiếm tới nửa đêm thì cũng tập hợp đủ hết.

Trong rừng cây xanh gió mát, chỉ một lát thì những vết “mồ hôi” trên quần của nàng cũng đã khô.

Ruri hiện tại như cắm đầu xuống đất một dạng, nàng hiện tại đang xấu hổ muốn chết, nàng thật sự không hiểu nổi tại sao cơ thể mình lại có những phản ứng như vậy, nàng nhưng là muốn trở thành nữ kiếm sĩ vĩ đại a.

Được rồi, hiện tại nàng đang dùng một ý nghĩ khác để lấn áp ý nghĩ không sạch sẽ trong đầu.

Thu thập xong xuôi cả hai lại tiếp tục lên đường.

Có lẽ là lần đầu bỡ ngỡ, lần thứ hai được cõng nàng đã có thể kiểm soát được cơ thể mình.

Điều này cũng làm cho Gin một trận tặc lưỡi thầm khen “Không hổ là con gái gia đình võ sĩ đạo, sức khoẻ tốt như vậy, vừa mới bệnh mới qua bao lâu đã khỏi.”

Cứ thế hai người bọn họ tiến về hướng ngôi làng của Ruri.