Sáng hôm sau.
Giữa căn phòng bừa bộn có ba thân ảnh ôm nhau ngủ.
Nam nhân nằm ở giữa hai tay giang ngang làm gối đầu cho hai nữ nhân nằm lên.
“Chẳng lẽ là ta nằm mơ sao…?”
Gin lờ mờ mở ra hai mắt nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói.
Hắn muốn nhúc nhích hai tay thì cảm giác như bị thứ gì đè lại, liền nghiêng đầu nhìn sang bên phải.
Một nữ nhân tóc màu hồng nhạt cả người xích loã nằm quay về phía hắn, một tay của nàng đặt lên ngực hắn.
Bởi vì xích loã nên hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể của nàng, hai khối “thịt” kia bị nàng ép đến biến dạng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng màu hồng phấn của đỉnh núi.
Ực…!
Nuốt một ngụm nước bọt.
Gin lại quay sang bên còn lại.
Liền nhìn thấy được một thiếu nữ tuổi xắp xỉ đôi mươi đang ôm sát hắn. Cặp đồi núi kia thậm chí còn lớn hơn Hakumen rất nhiều, mặc dù hắn đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng nhìn mãi không chán a.
Hắn quay đầu nhìn lên nóc nhà, mắt hắn rưng rưng.
BB là chân lý!
Lolicon là đồ con chó!
Cuộc sống của hắn đã không còn gì hối tiếc nữa.
Thế là hắn bắt đầu thay phiên nhau ngắm lấy hai mỹ nhân bên cạnh.
Ừm…không thể nào chán a.
Hắn muốn ngắm suốt đời.
“Ưm~"
Đột nhiên Hakumen vươn vai tỉnh lại, nàng vừa mở liền thấy được khuôn mặt Gin cận kề trước mắt, mũi của nàng cùng mũi của hắn đều đυ.ng vào nhau.
“U…oa.”
Hakumen giật mình lùi ra xa, quan sát xung quanh, sau đó dường như nhớ được điều gì mặt liền đỏ lên muốn mặc đồ chạy đi.
“Ngươi đi đâu…chỉ vừa mới ngủ được một lát thôi mà!”
Gin vươn tay kéo nàng trở về, ôm vào trong lòng.
Mà Ruri nghe thấy động tĩnh cũng thức dậy, dụi dụi hai mắt nói:
“Mới vừa sáng các ngươi ồn ào cái gì a. Ta chỉ vừa mới ngủ đâu.”
Nói xong nàng liền lăn sang một bên mặc kệ hai người bọn hắn, tiếp tục ngủ thϊếp đi.
Một cánh tay của Gin được giải thoát từ Ruri, hắn liền dùng nó để ôm lấy Hakumen, nói: “Ngươi ngủ tiếp đi, tiểu hồ ly!”
Hakumen bị ôm vào trong lòng, uất ức muốn khóc lên, nói: “Các ngươi hợp nhau lại khi dễ ta.”
Tối hôm qua, nàng lần đầu tiên trong cuộc đời dài dăng dẳng của mình lại bị khi dễ thảm đến vậy, mà chuyện đó lại kéo dài tới tận sáng hôm sau, khi nàng hoàn toàn kiệt sức thì mới dừng lại.
Gin nín cười nói: “Nhưng là ngươi tự nguyện bị khi dễ a, đúng không?”
“Tại các ngươi, hai ngươi đều biết ta thính giác tốt mà lại làm chuyện như vậy bên cạnh ta, làm cơ thể ta mất kiểm soát, tất cả tại các ngươi.”
Nàng như bé con bị khi dễ một dạng, uất ức nói ra tất cả, sau đó còn há miệng cắn hắn một cái như giải toả nỗi uất ức trong lòng.
“Nhưng ngươi thích không a?”
Hakumen không có trả lời, chỉ là do dự một chút liền gật đầu, nhưng đột nhiên nàng lại nói: “Chỉ là lần sau các ngươi đừng bắt ta làm những tư thế đó nữa, rất xấu hổ!”
“Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau?”
Lần này hắn thật cười ra tiếng.
Nàng bị tiếng cười của hắn làm cho càng thêm xấu hổ, không ngờ trong lúc vô ý lại nói ra những lời như vậy, thế là Hakumen dỗi, đấm vào bụng hắn một cái, nói:
“Không được cười!”
— QUẢNG CÁO —
“Rồi rồi, ta không cười, ngươi ngủ thêm một chút đi.”
Hắn thế là lại ôm lấy Hakumen cùng Ruri để các nàng lâm vào giấc ngủ.
Mà trong lòng thì vừa tưởng nhớ đến dư vị tối qua.
Tối qua Hakumen 6 nhân cách liên tục thay đổi, khiến hắn thật sự rất có xúc cảm.
Từ lạnh lùng cho đến ngây thơ, mỗi nhân cách đều có khí chất khác biệt, cách ứng xử cùng hô hấp cũng khác biệt, làm cho hắn có rất nhiều dư vị.
Gin mỉm cười một cái rồi lâm vào giấc ngủ.
Đây chính là cuộc sống nhàn hạ mà hắn mong chờ a.
…
Thế là hai năm trôi qua.
Ruri cùng Hakumen đang đi bộ trên đường của ngôi làng.
Hai nàng đi bán thịt dã thú cùng mua lấy một số vật phẩm.
Chờ đợi sau khi hai nàng hoàn toàn rời đi thì dân làng lại xì xào bàn tán.
“Ta nghe y sư nói nữ nhân tóc đen kia đang mang thai, nhưng hiện tại đã 5-6 tháng trôi qua như bụng của nàng vẫn không có dấu hiệu to ra a.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nghe nói như thế. Có khi nào nàng bị quỷ ám không?”
“Chúng ta mấy năm nay vẫn chưa từng biết mặc chồng của nàng a.”
“Ta nghe đồn có người từng thấy quỷ hút máu ở trên ngọn núi phía sau nhà nàng a.”
“Không thể nào…chẳng lẽ thật là quỷ ám sao?”
“Các ngươi im miệng cho ta!”
Lúc bọn hắn đang đồn đoán thì một lão giả chống gậy đi tới.
“Trưởng làng!”
Bọn người kia thấy lão giả liền cúi chào, nói.
“Các ngươi những người này rảnh rỗi, không lo làm việc, ở đây đoán già đoán non. Ruri thế nhưng là con gái của Hideyoshi a, các ngươi không thể nói sau lưng nàng như vậy.”
Lão giả giận mắng bọn hắn, trước kia lúc Hideyoshi vừa mới tới đã giúp đỡ làng này rất nhiều, vậy mà bây giờ lại có người chửi bới, bôi đen con gái của hắn.
“Trưởng làng dạy phải.”
Bọn hắn cũng biết được Hideyoshi đã giúp đỡ rất nhiều, nên lúc này cả đám liền im miệng.
Chỉ là một hạt giống nghi ngờ đã gieo vào trong lòng bọn hắn, tới một lúc nào đó cũng sẽ nảy mầm mà thôi.
…
Trên đường trở về.
“Này Ruri, ngươi có cảm thấy ánh mắt của những người kia nhìn ngươi rất kỳ lạ không?”
Hakumen ôm lấy rất nhiều đồ đạc, vừa đi vừa hỏi.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, từ nhỏ ta đã tiếp xúc với bọn hắn, bọn họ đều là người tốt, ngươi đừng hiểu lầm bọn hắn.”
Ruri mỉm cười nói. Nàng trước giờ đều rất hiền lành, chưa từng nghĩ xấu về ai.
Đây cũng là điểm mà Gin cùng Hakumen bị thu hút bởi nàng.
Quá tốt bụng và cũng quá ngốc nghếch.
“Ngươi thật là! Đừng có quá tốt bụng như thế…”
Hakumen nhìn lấy nàng, thở dài một tiếng.
Tối hôm đó.
Gin nằm trên mái nhà ngửa mặt nhìn bầu trời.
Một bóng hình nhảy lên từ phía dưới và đáp xuống bên cạnh hắn. Cúi người nói mỉm cười nhìn hắn:
— QUẢNG CÁO —
“Xin chào…Đã lâu không gặp a.”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, Gin liền nói: “Đúng là đã lâu a, kể từ lúc 2 năm trước ngươi cho ta một mớ rắc rối rồi bỏ chạy mất tăm.”
“Xì…được hưởng lợi còn càu nhàu, là nhờ ai mà ngươi mới chiếm dụng được thân thể này.”
Hakumen bĩu môi chỉ chỉ vào mình nói.
Nàng tiếp tục nói: “Nếu không có ta, ngươi mơ tưởng lại có thêm một thiếu nữ xinh đẹp như ta về làm vợ a.”
Gin nghe tới đoạn thiếu nữ thì biểu cảm liền trở nên đặc sắc: “A…như vậy thật có lỗi a là ta hiểu lầm lòng tốt của ngươi, thiếu nữ ngàn năm tuổi.”
“Hừ…ngàn năm tuổi? Ta chỉ mới 800 a. Mà lại ngàn năm tuổi thì thế nào, ngươi chẳng phải cũng thích hay sao?”
Hakumen biểu thị… nàng thật có chút tức giận.
“Rồi rồi, lỗi của ta… dù ngươi có thế nào thì ta vẫn thích, được chứ?”
Nghe ngữ điệu của hắn nàng càng tức: “Thật không có thành ý. Nam nhân đúng là không thể tin, đã hưởng dụng xong liền bắt đầu chán ghét người ta.”
Gin biết mình đùa quá trớn liền đổi giọng, nói: “Được rồi…là ta sai, tới đây nào…ôm một cái.”
Hắn ngồi dậy, vươn tay ra ngoắc ngoắc lấy nàng.
Hakumen thấy như vậy liền tiến tới ngồi vào trong lòng hắn.
“Lần này ngươi làm sao lại đột ngột xuất hiện?”
Gin ôm lấy nàng liền hiếu kì dò hỏi, phải biết nàng hầu như đã biến mất hai năm a.
“Lần này tới là để gặp ngươi một lần mà thôi.”
Hakumen ôm lấy cổ của hắn rồi nói.
“Làm sao? Chuyện gì đã xảy ra?”
Gin cảm giác có chút không ổn, nghe giọng của nàng giống như là đến để từ biệt một dạng.
“Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ là muốn trùng sinh một lần nữa mà thôi.”
Hakumen nhận ra được cảm xúc lo lắng của hắn, nàng liền lắc đầu trấn an hắn.
Sau đó nàng lại tiếp tục nói: “Ta hiện tại tuổi thọ đã không còn nhiều nữa, nên muốn trùng sinh để sống cùng các ngươi a.”
“Tuổi thọ của ngươi làm sao? Ngươi rõ ràng đang sống rất tốt a.”
“Ngươi cũng biết đến khế ước rồi đấy, ta đã vi phạm một số quy tắc nên bị phản phệ.”
Âm thanh của Hakumen rất nhẹ nhàng, nàng đã giữ kín điều này rất lâu rồi.
“Trùng sinh có nguy hiểm gì không?”
Gin lúc này cũng không đoái hoài tới cái khế ước mà hắn thường tò mò nữa, cái hắn quan tâm lúc này là sự an toàn của nàng.
“Không có gì nguy hiểm cả, chỉ là ta cần được ngươi bảo hộ một thời gian vượt qua thời kì yếu ớt mà thôi. Mà ta gọi đó là thời kì thai nhi á.”
Nàng rất thoải mái nói ra, dù sao việc trùng sinh nàng đã làm mấy lần rồi.
“Như thế thì không thành vấn đề, ta sẽ bảo hộ ngươi. Nhưng là thời kì đó là bao lâu a?”
Gin nghe vậy cũng thở phào, hắn còn nghĩ sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn nào đó chứ.
“Cũng không dài, sớm thì nửa năm, chậm nhất là hơn một năm.”
“Ngươi đã nói chuyện này với Ruri chưa?”
Hakumen liếʍ lấy khoé môi đáp: “Ta đã nói với nàng, đồng thời cũng xin phép nàng tặng ngươi cho ta hưởng dụng một đêm đâu.”
Nói xong nàng liền cười ranh mãnh, giơ tay đè hắn nằm xuống, sau đó lại tự cởi y phục trên người ra.
Chỉ chốc lát nàng liền loã thể ngồi trên người hắn.
“Ngươi hồ ly tinh này nghĩ một mình có thể ăn hết ta sao?”
Gin cười một tiếng rồi nói.
Điểm yếu của nàng hắn quá rõ ràng, đuôi cùng tai luôn là những điểm nhạy cảm nhất. Mỗi lần hắn chạm vào nàng đều điên cuồng quằn quại, dục tiên dục tử xin tha, mà bây giờ lại dám nói một người hưởng dụng hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Ta tất nhiên là có thể rồi, ngươi biết đấy, ta có khẩu khí rất lớn mà.”
Hakumen khuôn mặt ửng đỏ, mị mị nói.
“Lần này chỉ có ta được quyền chủ động a, Gin bảo bối…”
…
Hakumen ngồi trên người Gin ngoe nguẩy thân mình, nói: “Ngươi…chẳng phải…muốn biết…khế ước là gì sao?”
“Được rồi, ngươi dừng lại rồi nói không được sao?”
Gin có chút im lặng nhìn động tác của nàng.
Cô nàng này thậm chí ngồi cũng không thể chạm xuống người nữa, nàng phải ngồi lưng lửng phía trên để chịu lại thân thể.
Sau cùng thì nàng cũng biết mình không thể chơi được trò này nên đành phải dừng lại nói ra rành mạch: “Khế ước là…”
Đột nhiên Hakumen như lên cơn đau tim giống như, nàng bưng bít lấy ngực mình thân hình lung lay ngã vào lòng hắn.
“Uy, ngươi làm sao vậy?”
Gin có chút hết hồn hô to.
“T-ta không sao? Chúng ta hay là chờ làm xong chuyện rồi hẳn nói đi. Ta còn muốn hưởng dụng một hồi.”
Sắc mặt của nàng tái nhợt, nặn ra nụ cười, nói với hắn.
“Hay là ngươi nghỉ ngơi đi, cũng không cần nói cho ta biết.”
Gin lo lắng nói.
“Không được! Hôm nay ta phải hưởng dụng bằng được ngươi a!”
Nói xong nàng lại như mê như say bắt đầu.
…
Một lúc lâu sau.
Gin cầm trên tay một kén màu cam chỉ to chừng 20cm được bao bọc bởi một bộ kimono.
Hắn ôm lấy vuốt ve chiếc kén nhẹ nhàng nói: “Thật là…rõ ràng là đau đớn như vậy, vẫn cố gắng nói cho ta.”
“Hơn ngàn năm cuộc chiến chỉ là một trò chơi thôi sao…”
Gin thì thầm trong miệng.
Ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thần linh a…thật là một thực thể không tưởng tượng nổi.”
Hắn liền đem những cảm khái ở trong lòng ném đi, những tồn tại đó cũng không phải hắn một con quỷ nhỏ yếu có thể suy đoán được.
Gin ôm lấy chiếc kén nhảy xuống đất, vừa bước vào phòng liền thấy Ruri đang ngồi đó.
“Nàng đã bắt đầu rồi sao?”
Ruri khi nhìn thấy cái kén trên tay hắn liền đã đoán được, nhưng nàng vẫn là hỏi.
“Ừm…ta sẽ bảo vệ tốt nàng cùng ngươi và cả con của chúng ta.”
Gin nhẹ gật đầu rồi nói.
Hắn nhớ được trước khi hoá kén Hakumen có căn dặn: “Gin…ngươi hãy chăm sóc tốt cho Ruri, cái thai đang hút lấy rất nhiều năng lượng từ nàng, và sẽ hút càng ngày càng nhiều, nàng sẽ ngày một yếu đi, ngươi phải chú ý đến nàng a. Còn nữa…cẩn thận những người trong ngôi làng…Tạm biệt a!”
Ruri nghe những lời hắn nói liền nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nhẹ nhàng cười, nàng bây giờ đã không còn là một thiếu nữ ngây ngô nữa, mà đã là một người chuẩn bị làm mẹ đâu.
“Như vậy chúng ta liền nhờ vào ngươi a, Gin. Xin hãy bảo vệ chúng ta.”
Mặc dù bụng nàng còn không có đâu hiệu to lên, nhưng nàng lại cảm thấy ở bụng mình có một cổ sinh mệnh đang dần dần lớn lên theo từng ngày.
Nhìn thiếu nữ ngay trước mắt dần dần toả ra hào quang mẫu tính, ánh mắt của Gin rất kiên định gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm! Bảo vệ gia đình này chính là mục tiêu cả đời của ta.”
Thời gian êm đềm trôi nhanh.
Lại là hai năm sau!