Chương 47: Chỉ mong muốn có một cuộc sống trọn vẹn!

Hakumen nhẹ nhàng kéo xuống cổ áo, để lộ ra một phần của hai ngọn núi trập trùng, cùng cái khe vực sâu như muốn hút lấy mọi nam nhân trên thế giới này vào trong.

Nhìn thấy kì quan như vậy, Gin liền không thế kiềm chế được nữa, lửa cháy quá lớn rồi. Hắn vươn lấy một tay muốn ôm lấy nàng thì lại bị nàng nhấn xuống.

Vì không muốn gây tiếng động lớn nên hắn cũng không thể dùng lực quá nhiều.

Hakumen dường như cảm giác phía dưới mông của mình đang trồi lên một vật, nó càng ngày càng to ra như muốn xuyên phá y phục của nàng vậy, khiến nàng có chút hoảng hốt.

Dù mấy lần cảm thấy nó rồi nhưng nàng luôn bỡ ngỡ như lần đầu, nó thật sự quá to nên khiến nàng có chút lo sợ, nàng sợ đường hầm quá nhỏ tàu hoả chui không lọt.

“Ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi đừng nghĩ là thật…”

Nàng lựa chọn một lần nữa, trước khi lâm trận liền chạy trốn.

Nói xong nhân cách này của nàng liền biến mất, đổi thành một nhân cách khác thay thế.

Hakumen mới hiện ra liền cảm nhận được một thứ cứng rắn cọ xát ở phía dưới nàng, sắc mặt liền đen lại, lạnh lùng nói:

“Ngươi đang tìm chết!”

Bành!

Gin đang sửng sốt vì câu nói ‘chỉ là đùa giỡn’ của nàng, thì ngay tức khắc hắn bị đánh bay ra ngoài, xương mặt của hắn vỡ nát.

Cạch!

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tiếng động lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến Ruri, nàng mở cửa chạy ra ngoài hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, Ruri. Hắn chỉ muốn ta luyện tập cho hắn mà thôi.”

Vừa mới chỉnh sửa lại y phục hớ hênh của mình, Hakumen vội trả lời nàng.

Ruri nghe nàng nói như vậy liền nhìn ở đằng xa đang nằm dưới đất ngẩng đầu nhìn trời, như đang hoài nghi nhân sinh Gin.

Hắn đây là lần thứ 3 bị Hakumen kia chơi thành như vậy. Cảm giác bị nữ nhân đùa giỡn như vậy thật khó thụ.

Ờ, khó thụ thì sao?

Thực lực mạnh hơn nàng đi rồi nói chuyện.

“Ngươi có sao không, Gin?”

Ruri đi đến bên cạnh hắn cúi người dò hỏi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Ruri, hắn thật sự muốn khóc to một trận. Quả nhiên, Ruri vẫn là tốt nhất.

Gin gắng gượng nở nụ cười, nói: “Ta không sao! Ngươi không cần lo lắng, ngươi mau đi ngủ đi.”

Hắn đứng dậy, phủi đi bùn đất trên quần áo.

Mà lúc này Hakumen nhân lúc bọn hắn không chú ý liền chạy ra ao nước sau ngôi đền, tắm rửa.

Nàng cầm lên y phục, phát hiện bên dưới có vết ảm ướt liền hận hận nói thầm:

“Tên kia đã làm gì ta a? Mà cái nhân cách chết tiệt kia thật sự quá nguy hiểm, vậy mà để cơ thể phản ứng thành dạng này.”

Nàng bắt đầu tắm rửa, lại dùng tay kiểm tra tự thân của mình, liền thở dài:

“Cũng may là không sao? Vẫn còn!”

Sau khi tắm rửa và thay một bộ y phục mới, bước vào ngôi đền.

Lúc đi ngang người Gin, nàng liền trừng một cái, liếc hắn bằng đôi mắt sắc lạnh. Dù nàng không biết lúc nhân cách kia xuất hiện bọn hắn đã làm gì.

Nhưng nàng vẫn còn nhớ được hắn đã cưỡng hôn mình a.

“Úc…!”

Gin giả vờ như không nhìn thấy nàng, ngồi chống cằm nhìn trời.

“Ruri, chúng ta ngủ cùng đi.”

Hakumen tiến vào nằm bên cạnh Ruri nói.

Bởi vì ngôi đền này rất nhỏ, chỉ có một gian phòng nên ba người bọn hắn đều ngủ cùng một phòng.

Chỉ là tấm đệm ngủ của Gin bị Hakumen ném ra vị trí xa nhất có thể mà thôi.



Sau ba ngày.

Gin đã tốn rất nhiều công sức và cuối cùng cũng làm hoà được với Hakumen.

“U oa, trái cây ở đây ăn thật ngon.”

Trải qua mấy ngày thì bọn hắn đã ăn sạch vườn trái cây của Hakumen, khiên nàng cũng không có gì để nói.

“Hay là chúng ta mang vài cây về trồng ở trong vườn nhà mình đi.”

Gin lập tức đưa ra đề nghị.

— QUẢNG CÁO —

“Cũng được a.”

Hakumen cùng Ruri hai người cũng đồng ý.

Và cuối cùng vào buổi tối hôm đó, bọn hắn cũng quyết định trở về, mang theo rất nhiều hạt giống.

Hakumen cũng nói lời tạm biệt với ba con cáo kia, rồi theo Ruri trở về nhà.

Nàng cảm thấy nơi này đã không phải dành cho mình nữa rồi.

“Bà bà, chủ nhân đang rất vui vẻ a.”

“Đúng vậy, nàng cuối cùng cũng tìm được mục đích sống của mình rồi.”

Con cáo già nua nhất lên tiếng.

“Vậy nàng ấy sẽ bỏ rơi chúng ta sao, bà bà?”

“Sẽ không…nhưng chúng ta cũng không nên làm phiền cuộc sống mới của nàng, nơi này từ lúc bắt đầu đến bây giờ luôn không phải nơi mà nàng thuộc về.”



Kinh đô Heian.

Bành!!!

Một tiếng động lớn vang lên.



“Cánh tay của ngươi làm sao vậy, Yorimitsu?”

Michinaga phẫn nộ hỏi.

Yorimitsu mặc dù chức vị ở dưới hắn, thế nhưng bọn hắn luôn coi nhau là bằng hữu a.

Bây giờ cánh tay trái của hắn bị người chặt, thử hỏi làm sao hắn có thể bình tĩnh được.

Lại nói Yorimitsu không chỉ là tinh thông kiếm thuật, mà còn tinh thông cung thuật cùng thương thuật.

Hiện tại chỉ còn một tay thì cung thuật cùng thương thuật trực tiếp liền phế đi. Thực lực cũng giảm xuống một nửa.

Thậm chí còn mất đi thanh bảo đao của mình, tổn thất này khiến cho Michinaga cũng cảm thấy đau lòng.

Mặc dù đó cũng không phải là hắn.

“Là người kia làm sao? Ta sẽ xuất binh trừng phạt hắn.”

Mặc dù rất tiếc một tài năng như vậy, nhưng nếu Yorimitsu thành ra thế này mà hắn lại không có phản ứng gì thì thử hỏi những thuộc hạ khác của hắn sẽ có cảm nhận như thế nào?

“Không cần đâu, Michinaga đại nhân!”

Lúc này Raikou lên tiếng ngăn cản hắn.

“Hả? Tại sao?”

Michinaga không hiểu hỏi.

“Bởi vì hắn không phải người, mà là quỷ.”

“Quỷ?”

Nghe tới từ “quỷ” thì Michinaga cũng lâm vào trầm mặc.

Với hắn thì quỷ là một cái gì đó rất phiền phức, đây cũng không phải là sự khát máu của chúng mà là nội tình ở phía sau đó. Mặc dù quyền lực như hắn cũng không muốn bị kéo vào cuộc chiến kia a.

Hay là nói sẽ không có một quý tộc nào hoặc thậm chí là Thiên Hoàng muốn liên luỵ vào đó cả.

Chuyện kia của gia đình kia rất phức tạp, hệ luỵ rất nhiều, nếu bị kéo vào sẽ không thể rút ra được nữa.

Thấy Michinaga do dự, Raikou liền giúp hắn đưa tới một bậc thang:

“Ngài không cần dính dáng đến chuyện này, bị thương thành như vậy cũng là ta tự tìm.”

Michinaga thở nhẹ một hơi, nói: “Lần này thua thiệt ngươi, ngươi trở về dưỡng thương đi.”

Sau đó tin tức Minamoto no Raikou từ phía bắc trở về mất đi một cánh tay liền truyền khắp kinh thành.

Khi được hỏi lý do thì hắn chỉ trả lời:

“Là do ta dùng nó để trả nợ một người!”

Thật ra lúc đó Raikou cũng có thể lợi dụng lực phản chấn mà lách mình né tránh.

Chỉ là hắn cảm thấy cái chết của Akiko là do hắn chủ quan nên không thể cứu kịp, nên hắn dùng cái tay đó coi như bồi tội. Mà cánh tay đó cũng được chôn cất bên cạnh mộ của Hideyoshi.

Và kể từ đây, Michinaga cũng không lại phái người đến làm phiền Gin bọn người nữa.

Mặc dù những người bên dưới không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng bọn hắn cũng không dám lên tiếng nghi vấn Michinaga, cho nên mọi chuyện đến đây liền chấm dứt.



Thời gian lặng lẽ, nháy mắt liền mấy tháng trôi qua.

Đêm nay là đêm giao thừa.— QUẢNG CÁO —

Bọn hắn lại chuẩn bị tiệc mừng bước sang năm mới.

Chỉ là lần này đã không có sự tham dự của Hideyoshi nữa. Đã tròn một năm từ làn cuối cùng bọn hắn nhìn thấy hắn cười nói, giành giật thức ăn với Hakumen.

“Lần này chúng ta có được một thứ rất hay a.”

Lúc này Gin lôi ra một thứ, đó là một đoạn gỗ nhỏ, mà phía đầu có buộc một sợi dây màu đỏ trên đó có từng viên từng viên pháo.

Đúng vậy đây là pháo hoa mà Gin tự chế ra.

Tháng trước Hakumen một lần trở về nhà của nàng sau khi quay lại thì có mang theo một túi đồ to, được niêm phong rất kĩ.

Trong đó Gin phát hiện, trong đó vậy mà là thuốc nổ, nghe Hakumen nói đó là hàng hoá nhập từ đại lục vào.

Nàng nói khi đang trên đường trở về liền đυ.ng phải một đám hung thần ác sắc chặn lại nói cái gì đem tiền giao ra, sau đó nàng liền tiện tay giải quyết bọn hắn và gom hết những vật mà bọn hắn đang mang theo trở về.

Mà thuốc nổ chính là một trong những thứ đó.

Và thế là Gin nảy ra ý định tìm tòi cách chế tạo pháo hoa. Nhưng cuối cùng cũng không làm được những loại có thể bắn lên trời loại kia.

Chỉ có thể làm thành loại nhỏ như trước mắt này.

Nhưng loại nhỏ này đã tốn hắn rất nhiều cánh tay a, mỗi lần thất bại đều là hai bàn tay mất đi.

“Đây là thứ ngươi mày mò trong một tháng sao? Dùng thế nào?”

Hakumen cũng cầm lên một cây, hơi có chút hiếu kì hỏi Gin.

Thế là cả ba người đứng thành một vòng tròn. Sau đó Gin đốt lửa lên.

Trước mắt các nàng bổng dưng sáng rực.

Tách…tách…

“Woa…đẹp quá!”

Ruri nhìn như vậy hai mắt liền sáng lên, có chút say mê nói.

Mà Hakumen cũng rất thích, đây là lần đầu tiên nàng biết đến cái này.

Sau cùng hai người bọn hắn liền chơi đến quên cả trời đất. May mắn pháo hoa Gin làm rất nhiều, đủ cho các nàng chơi một buổi tối.

Hắn để cho hai nàng chơi lấy, còn chính mình vào trong chuẩn bị tiệc rượu.

Đồ ăn hai nàng đã làm sẵn hết rồi bây giờ chỉ cần dọn ra nữa mà thôi.

Sau khi chuẩn bị xong, hắn ra ngoài gọi hai nàng vào.

“Đồ ăn đã dọn ra, hai người các ngươi vào ăn đi thôi!”

Mặc dù nghe hắn gọi nhưng hai nàng vẫn cố gắng chơi thêm vài lần nữa với chịu buông xuống đi vào nhà.

Ba người ngồi quanh bàn tiệc, vừa ăn vừa nói chuyện cùng nhau.

“Cầu mong chúng ta có một năm mới được nhiều điều tốt đẹp. Cạn ly nào!”

Gin giơ cao ly rượu nói.



“Yossh! Lần này ta nhất định phải uống thật say!”

Ruri cũng bắt đầu quyết tâm nói, dù sao mỗi năm chỉ uống một lần vào dịp này, mà năm ngoái nàng cũng không có uống say, nên lần này nàng cũng hạ quyết tâm.

“Hôm nay cứ uống thoải mái đi. Ta đã thiết lập kết giới xung quanh rồi, sẽ không có ai vào được đâu.”

Hakumen cũng giơ lên ly rượu nói.

Ba người đồng loạt nói ra:

“Cầu mong chúng ta sẽ có một cuộc sống trọn vẹn! Cạn ly!!!”

Mặc dù chỉ có ba người, nhưng bầu không khí lại hiện ra vẻ náo nhiệt, cùng ấm áp của không khí đêm cuối năm.



Trái lại với bầu không khí náo nhiệt đó.

Ở sát quỷ đội bên này.

Không khí năm nay không còn ồn ào như năm trước. Người cũng ít đi trông thấy.

“Ngươi lại không vui sao? Hayato?”

Tại khu vườn trong dinh thự, Nanae ngồi bên cạnh nắm lấy tay hắn hỏi.

Kể từ khi năm ngoái gặp nhau thì thời gian sau đó hai người tần suất tiếp xúc càng ngày càng nhiều, bởi vì con gái nhà Ubuyashi là không được phép lấy chồng, nên quan hệ của nàng và Hayato chỉ có thể diễn ra trong bí mật.

Lý do thì nàng chỉ nghe lại từ lời kể của huynh trưởng, nói là nếu con gái nhà Ubuyashiki lấy chồng thì con của bọn hắn đều là quái thai, khi sinh ra sẽ hại chết và hút khô cơ thể mẹ, rồi sau đó thai nhi cũng sẽ chết đi.

Trong gia quy cũng có nhắc đến điều này, mặc dù chưa từng tận mắt thấy, nhưng nàng vẫn có chút lo sợ, nhưng đó là lo sợ huynh trưởng của nàng ngăn cắm mà thôi.

“Ta không vấn đề gì? Chỉ là suy nghĩ một ít chuyện thôi.”

— QUẢNG CÁO —

Hayato nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói.

“Ngươi là nghĩ đến bọn họ sao?”

Thấy nàng hỏi vậy, hắn cũng không giấu nữa, gật đầu nói: “Chỉ trong một năm mà chúng ta đã mất đi rất nhiều người. Mặc dù có được kĩ thuật hơi thở, nhưng cũng vì thế mà chúng ta lại tiếp xúc đến càng nhiều con quỷ mạnh. Cho dù là những người mạnh mẽ như Aki, Yuuki đều lần lượt chết đi, nên ta chỉ cảm thán sinh mệnh của con người quá mỏng manh mà thôi.”

Nghe thấy lời tâm sự của hắn Nanae liền mỉm cười.

Nàng giơ tay vuốt lấy mái tóc màu nâu đỏ của hắn nói: “Mặc dù đã mất, nhưng bọn hắn cũng đã chiến đấu tới giọt máu cuối cùng a, những người mạnh mẽ như vậy bọn hắn, sẽ không muốn có người vì cái chết của mình mà buồn bã, chán nản. Trái lại bọn hắn sẽ chỉ muốn cái chết của mình sẽ trở thành động lực cho những kẻ đến sau để trở nên càng thêm mạnh mẽ và tiêu diệt loài quỷ. Cho nên ngươi chỉ cần tôn kính bọn hắn, mà không phải thương cảm cho bọn hắn a.”

Hayato tựa như bừng tỉnh: “Thật…đúng là như vậy a.”

Nếu sau này hắn có ngã xuống khi chiến đấu thì hắn cũng sẽ không không muốn người khác thương hại mình, mà chỉ muốn bọn hắn đừng đi theo vết xe đổ của hắn mà hãy cố gắng tu luyện rồi quay lại báo thù cho mình.

Hayato nhìn Nanae một cách trìu mến, đây cũng là lý do mà hắn yêu thích Nanae, nàng trưởng thành, nàng mạnh mẽ cùng hiểu chuyện, từ lần đầu gặp gỡ hắn đã bị thu hút bởi ánh mắt không hợp lứa tuổi của nàng, cùng giọng nói nhẹ nhàng mà lại khiến hắn rung động từ trong tâm can.

Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, sau đó mặt hắn tiến sát lại gần. Mà Nanae mặt cũng đỏ lên nhưng lại không né tránh.

Đang lúc bọn hắn sắp chạm môi nhau thì…

“…Y a…y a…”

Một tiếng khóc của em bé vang lên tại sau lưng khiến bọn hắn giật mình mau chóng tách ra.

“Khục…! Xin lỗi, ta chỉ tình cờ đi ngang qua.”

Hachirou từ sau một bụi cây đứng lên, ho khan một tiếng rồi nói, mà trên tay của hắn ôm lấy một đứa bé.

Đây chính là con trai của hắn – Ubuyashiki Hayoichi

“Huynh trưởng?”

“Oyakata-sama?”

Hai người nhìn thấy Hachirou liền giật mình đứng dậy, hô lên.

Lúc này ở đằng xa Umeko vội vã chạy đến: “Ngươi làm sao để cho con khóc rồi?”

Nàng giành lấy đứa từ tay hắn rồi nói với ngữ điệu trách móc.

Hachirou thấy Nanae cùng Hayato có chút bối rối, liền khoát tay áo nói: “Các ngươi không cần cùng ta giải thích, ta cũng không ngăn cấm các ngươi, nhưng mọi hậu quả là các ngươi tự chịu.”

Suy nghĩ của Hachirou dạo gần đây trở nên rất phóng khoáng, từ lúc hắn gặp cặp đôi người và quỷ kia thì cái nhìn của hắn liền đã có chút thay đổi, nên hắn cũng sẽ không cưỡng ép cái gì.

“Được rồi, các ngươi tiếp tục đi. Chúng ta đi á.”

Hachirou không đợi bọn hắn trả lời cái gì, mà cùng Umeko rời đi, bỏ lại vẻ mặt còn bối rối hai người.

Hayato quay sang hỏi: “Cái kia…chúng ta tiếp tục sao?”

“Tiếp tục cái gì? Ta trở về!”

Nanae trừng hắn một cái, giận dỗi bỏ đi. Lần này thì xong rồi, bộ mặt kia của nàng bị huynh trưởng thấy được. Sau này thì còn mặt mũi nào nhìn mặt hắn nữa.

“Ách! Chờ ta một chút a, Nanae!”

Hayato mộng bức, vội vàng đuổi theo nàng.

Quay lại Hachirou bên này.

“Ha-ha, lúc nảy mặt của Nanae rất đáng yêu, từ khi sinh ra đến hiện tại, ta lần đầu tiên thấy được những cảm xúc của người bình thường trên mặt nàng đâu.”

Tuy là hắn đang cười nói, nhưng nội dung trong đó liền có thể hiểu được, những đứa con trong nhà Ubuyashiki đều luôn mang trên vai một trọng trách cực kì to lớn, lớn đến nỗi từ khi hiểu chuyện bọn hắn đều lựa chọn giấu đi cảm xúc của mình.

“Ngươi đồng ý để nàng như vậy sao?”

Umeko bế lấy em bé, mở miệng nói.

“Đây cũng không hẳn là điều xấu, thay vì sống như một khúc gỗ rồi chết đi, ta lại rất muốn nàng sống một cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều. Nếu có cơ hội ta cũng muốn đuổi nàng ra khỏi ngôi nhà này, để nàng được sống một cuộc sống của riêng mình a.”

Hachirou tươi cười nói.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn Umeko nói: “Chúng ta cũng phải cố gắng trong những năm còn lại nhé, Umeko!”

Umeko nhẹ nhàng nhìn hắn, nhoẻn miệng tươi cười: “Vâng!”

Một gia đình ba người đi bộ dưới trời đêm, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Mặc dù trong đó có một đứa bé còn chưa biết nói, nhưng bọn hắn lại luôn trò chuyện cùng hắn. Như là muốn tranh thủ thời gian còn sót lại để trò chuyện cùng con của mình vậy.

Nếu là một gia đình khác thì có lẽ bọn hắn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đây lại là nhà Ubuyashiki.

Một gia đình bị nguyền rủa.

Vận mệnh của bọn hắn đã sớm chú định như thế!

Lời tác giả: Theo tìm hiểu thì thuốc nổ đã xuất hiện dưới các dạng đồ chơi từ thời nhà Đường ở những năm 900 rồi. Và thời Heian chính là thời kì hội nhập văn hoá từ Trung Quốc nên việc nhập khẩu thuốc nổ là chuyện có thể xảy ra.