Trên đỉnh núi bây giờ đã là một đống hỗn độn.
Số lớn cây cối bị cắt ra thành từng khúc, mặt đất lít nha lít nhít những vết chém.
Thời gian dài chiến đấu khiến Raikou trở nên mỏi mệt, dù sao hắn cũng đã hơn 50 tuổi dù thực lực cường đại nhưng thể lực đã bắt đầu xuống dốc.
Hắn hơi thở có chút phù phiếm, nói: “Đánh lâu như vậy thật nhàm chán, chúng ta dùng một chiêu để phân thắng bại đi!”
Mà Gin ở đối diện hắn, mặc dù thân thể không có thương tích gì, nhưng y phục của hắn toàn là những về chém đã nói lên hắn cũng đã bị trúng chiêu rất nhiều lần.
Hiện tại Gin đối với Raikou có một loại cảm xúc rất phức tạp, có chút kính trọng, cũng có chút không thích.
Theo hắn thấy Raikou chính là một lão đầu cổ hủ đầu sắt.
Mặc dù biết hắn là một con quỷ nhưng vẫn chiến đấu với hắn như một võ sĩ giống như trong thư khiêu chiến đã nói, đây là thật là ngu ngốc hết chỗ nói.
Nhưng đó cũng là cái khiến cho Gin có một chút cảm phục đối với người này.
Gin từ trước đến nay không nhận mình là chính nhân quân tử cái gì, nhưng điều này cũng không nói lên việc hắn sẽ kính trọng một chính nhân quân tử khác.
“Được thôi! Như ngươi mong muốn!”
Gin nghiêm giọng nói.
Hai người khí thế bắt đầu kéo lên.
Tiếng sấm nổ rền vang!
Xung quanh Raikou bắt đầu xuất hiện một lôi đình lĩnh vực, lần này mật độ điện từ dày đặc hơn rất nhiều, cơ hồ hoàn toàn bao phủ khiến cho người bên ngoài cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Mà Gin bên này toàn thân cũng tuông ra vô tận quỷ khí tràn lan khắp mặt đất xung quanh hắn.
Gào…gào…
Từng tiếng gào âm lãnh vang vọng, khiến người nghe phải sởn cả tóc gáy.
Hai người bọn hắn hiện tại như hai thái cực, Raikou đại diện cho cực dương quang minh mà sáng chói.
Mà Gin chính là cực âm, âm lãnh mà hắc ám.
Đột nhiên bọn hắn bắt đầu động, Raikou mũi đao chỉa xéo xuống về bên trái, lôi đình bắt đầu hội tụ tại mũi đao áp súc lại thành một điểm.
Gin quỷ khí cũng bắt đầu hội tụ lại bao bọc vào thân đao, đen kịt một màu.
“Raikou Áo Nghĩa Lôi Vẫn Hoá Long Thiên!”
Oanh!
Raikou như hoá thành một đạo lưu quang xông tới, tay hắn vung vẩy Doujigiri, nơi mũi đao của hắn bắt đầu hình thành một con lôi long uốn quanh.
“Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Tám Sâm La Vạn Tượng!!!”
Gin toàn thân gân xanh bộc phát, quỷ khí từ mắt, mũi, miệng, tai – thất khiếu của hắn len lỏi mà ra, hắn dùng hết tất cả sức lực chém ra một đạo to lớn màu đen trảm kích.
Gào…gào…
Rống!
Tiếng quỷ tru cùng một đạo tiếng rống tự như long ngâm bắt đầu va chạm.
Rắc…rắc…
Mặt đất dưới chân Raikou vỡ ra.
Nhưng điều này cũng không làm yếu đi khí thế của hắn, trái lại làm Raikou càng thêm phát lực.
“Gaahhhh…”
Rống!
Két…két…băng!
To lớn màu đen trảm kích như là thuỷ tinh vỡ ra.
Raikou thấy đều này cũng nở nụ cười: “Thắng cục đã định!”
Thế nhưng sau một khắc.
— QUẢNG CÁO —
“Cái—?”
Khi to lớn trảm kích bắt đầu băng diệt, thì bên trong nó lại có thêm một đạo trảm kích khác xông ra.
Lúc này Raikou gần như đã dùng hết lực lượng của kiếm chiêu, lôi long chỉ ngăn cản được một chút thì liền ầm ầm vỡ vụn hoá thành từng tia lôi điện tung toé.
Doujigiri cũng bị phản chấn mà rời tay Raikou văng ra ngoài.
Xuỳ!
Một cánh tay rơi xuống mặt đất, máu tươi cuồng phún.
“Raikou đại nhân!”
Ở bên ngoài quan chiến Mitsuri hai mắt co rụt lại, vội vàng xông tới.
“Đứng yên đó!”
Raikou quát nàng một tiếng. Sau đó vội vàng xé lấy một miếng vải dùng miệng cùng cánh tay phải còn lại buộc chặt vết thương, hắn thở hổn hển, bộ ngực có chút trập trùng ngẩng đầu nhìn Gin.
Lúc này ở phía đối diện, Gin thất khiếu chảy máu, miệng phun ra một ngụm máu tươi, mà trong đó có trộn lẫn một ít nội tạng bị vỡ.
Thức thứ tám thật ra cũng không mạnh như vậy, chỉ là lần này hai bên đều có thời gian để chuẩn bị nên hắn mới lợi dụng đều đó gia cường sức mạnh.
Mà hậu quả của việc điệp gia hai đạo trảm kích chính là phổi cùng trái tim của hắn không chịu được áp lực mà nổ tan tành, cùng nhiều kinh mạch cũng vỡ vụn.
Nếu hắn là người bình thường thì sau khi xuất ra chiêu này thì hắn cũng không sống nổi.
““Ta nhận thua!””
Đột nhiên của hai người đều cùng lúc lên tiếng.
“Là ta thua, nếu như ta là con người như ngươi thì hiện tại ta đã chết.”
Gin lắc đầu nói, hắn xác thực là thua. Có chơi có chịu, đây là cảm giác của hắn. Hắn cũng không phải loại người thắng thì dương dương đắc ý mà thua thì bắt đầu làm mình làm mẩy.
“Không! Là ta thua, từ khi ta đánh rơi đao của mình thì ta đã thua, việc để đao rời tay là điều sĩ nhục của một võ sĩ. Cho nên là ta thua.”
“Không! Là ta thua mới phải! Ta cũng không muốn thắng ngươi là nhờ vào việc ta là quỷ.”
Gin lắc đầu kiên quyết nói. Có đôi lúc hắn cũng rất cứng đầu cùng bướng bỉnh.
“Không! Là ta thua mới phải.”
Mà Raikou cũng không kém cạnh, một khi đã nhận định đều gì đều sẽ không thay đổi quan điểm.
“Không, là ta thua mới phải.”
“Là ta!”
“Là ta!”
Một tiếng hét vang lên.
“Các ngươi có thôi đi không!!!”
Lúc này Hakumen cùng Ruri cũng chạy tới, mà người hét lên chính là Hakumen.
“Ta thấy hay là hoà đi, không có bên thắng cũng không có bên bại.”
Hakumen nghe bọn hắn vì vấn đề này mà cãi nhau liền phiền, lập tức cắt ngang bọn hắn, nói.
“Vẫn không được, để đao rời khỏi tay trong khi chiến đấu chính là sĩ nhục, ta không muốn hoà trong nỗi ô nhục này.”
Thế nhưng Raikou vẫn kiêng quyết lắc đầu.
Mà Gin thì cũng bó tay rồi, lão đầu này có chút cứng, hắn gãi đầu nói: “Hakumen nói đúng! Không có người thắng sẽ tốt hơn.”
Mặc dù nói ra thứ này cũng rất không có ý tứ, nhưng chẳng lẽ hắn đứng tại đây cãi nhau với tên này tới sáng sao?
Hắn chính là không muốn thắng đấy, dù con người của hắn không phải tốt lành gì nhưng hắn cũng không muốn thắng bẩn như thế này. Mà hoà thì hẳn đã là cách tốt nhất đi.
“Cái này…”
Thấy Gin nói như vậy, Raikou cũng do dự, dù sao hắn cũng là đối thủ của mình lời nói của hắn rất có phân lượng trong chuyện này.
— QUẢNG CÁO —
“Thôi được, vậy kết quả là hoà đi!”
Raikou cân nhắc một hồi liền nói, đây chính là kết quả tốt nhất đi.
Mà ở một bên Mitsuri chạy tới, lo lắng nói: “Raikou đại nhân, để ta băng bó cho ngài.”
Sau khi băng bó vết thương kỹ lưỡng, Raikou đi tới nhặt lên Doujigiri của mình, ném cho Gin nói:
“Đây là chiến lợi phẩm của ngươi, từ khi ta đánh rơi nó thì đã không có tư cách sử dụng nó nữa.”
Gin cũng không có nhiều lời liền tiếp lấy Doujigiri nghiêm túc nói: “Ta sẽ giữ nó thật kĩ!”
Như là một lời trân trọng giành cho đối thủ, hắn nắm chặt lấy thanh đao ở trong tay.
Khụ…khụ…kết quả hoà, người ta lại tặng quà cho mình, mà mình lại không có quà tặng lại thì thật sự là cũng hơi mất mặt, thế nhưng là thời buổi khốn khó thế này thì quà ở đâu ra mà tặng người ta.
Tặng hắn thanh bảo đao của mình sao?
Nếu tặng xong thì hắn dùng cái gì để gϊếŧ quỷ?
Thôi đành giả vờ quên vậy, lần sau có gặp lại thì hắn sẽ tặng lại sau.
“Gin, trời sắp sáng rồi, chúng ta nên về thôi.”
Ruri ở một bên lên tiếng nhắc nhở hắn.
“Ừm, chúng ta về nhà thôi.”
Hắn đối với Ruri gật đầu, lại nhìn sang Raikou hai người nói: “Chuyện thoả thuận trong quyết đấu chúng ta bàn lại sau đi.”
“Được! Nhưng mà…ta có thể đến thăm mộ của Hideyoshi sao? Ta cùng hắn cũng có chút quen biết.”
Raikou gật đầu, nhưng sau đó hắn lại nói.
Gin ba người nhìn nhau, Ruri nhìn Gin bằng ánh mắt “tuỳ vào ngươi quyết định”, còn Hakumen thì một mặt không quan tâm.
“Được thôi, ngươi đi theo chúng ta.”
Theo Gin thì với tình trạng của Raikou hiện tại, đã không đủ đây sợ, dù sao cũng có Hakumen ở đây nếu Raikou động ý nghĩ xấu, nàng sẽ chơi chết hắn.
…
“Hảaaa…Raikou tiên sinh từng là sư phụ của cha ta?”
Ở trong phòng khách, Ruri hô to một tiếng. Raikou vừa đi viếng mộ của Hideyoshi xong, bây giờ bọn hắn đang tụ tập trong phòng khách trò chuyện.
“Không thể nào! Tại sao ta chưa từng nghe hắn nhắc đến?”
Ruri rất kinh ngạc khi nghe đến việc Hideyoshi từng có sư phụ, mà người kia lại là Raikou, trước đó hắn nhắc tới Raikou như là một người săn gϊếŧ yêu quái có thực lực mạnh mẽ mà thôi cũng không có nói đến cái gì khác.
“Ta gặp hắn từ lúc hắn còn là một thiếu niên, lúc đó hắn còn cầm đao đi khắp kinh đô muốn trừ gian diệt ác đâu. Với lại ta dạy dỗ hắn thời gian cũng không dài, chỉ có mấy tháng mà thôi, nên cũng không tính là sư phụ cái gì.”
Raikou lâm vào hồi tưởng, đồng thời cũng kể cho Ruri bọn người nghe.
Lúc đó Hideyoshi rất có thiên phú, chỉ trong thời gian mấy tháng kiếm thuật của hắn đã mạnh hơn rất nhiều người khác. Raikou đã kì vọng rất nhiều vào hắn.
Chỉ là không được bao lâu thì Hideyoshi không còn để tâm đến kiếm thuật như trước nữa, bởi vì hắn gặp được một thiếu nữ. Thiếu nữ kia đã lấy đi mọi thứ của hắn kể cả thanh “kiếm” trong lòng hắn, nàng cũng lấy mất.
Lúc kia Raikou rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng không khuyên bảo được gì, cuối cùng thì hắn cùng Hideyoshi cũng cắt đứt quan hệ kể từ đó.
Nếu như trước kia Hideyoshi theo hắn học tập thì đã không trở thành một võ sĩ nhỏ nhoi ở dưới quyền của gia tộc Fujiwara để rồi hắn mọi việc dẫn đến ngày hôm nay.
Lúc đó Raikou mặc dù tức giận nhưng tuyệt nhiên hắn cũng không bắt Hideyoshi từ bỏ Akiko, chỉ là khi đó Hideyoshi tuổi trẻ, lại đang trong thời gian nhạy cảm nên không hiểu được ý tứ của hắn.
Nếu Hideyoshi có lựa chọn khác thì hiện tại ở kinh đô có Ngũ Thiên Vương chứ không chỉ Tứ Thiên Vương rồi.
Nghe xong những lời của Raikou, Ruri cũng biết thêm được quá khứ của cha mình nàng nói:
“Như vậy ngài chính là người đã thông báo cho những bằng hữu của cha ta, để bọn hắn cứu lấy ta cùng mẫu thân sao?”
Lúc trước người cứu nàng có nói, có một vị đại nhân vật đã thông báo cho bọn hắn biết chuyện, nếu không thì cũng đã không kịp thời giải cứu được Ruri, cùng bảo toàn được thi thể của Akiko.
Dù sao là đại gia tộc nha, làm những chuyện như vậy đương nhiên sẽ huỷ thi diệt tích rồi.
“Đúng vậy!”
— QUẢNG CÁO —
Raikou cũng gật đầu, lúc đó hắn cũng không có biện pháp, hắn không thể vì Hideyoshi mà đẩy gia tộc của mình vào hố lửa.
Bởi vì lúc đó mặc dù còn rất trẻ nhưng Korechika có địa vị rất lớn, quyền lực của hắn có thể tranh chấp với chú của hắn là Michinaga.
Cuối cùng cũng bởi vì sự kiện của Hideyoshi mà địa vị của hắn rớt xuống ngàn trượng, không còn năng lực tranh phong với Michinaga nữa.
Mà mấy lần sau đó Hideyoshi tìm tới Korechika muốn báo thù và mấy lần đều chạy được cũng là nhờ Raikou, bởi vì Michinaga cũng không muốn quan hệ giữa hắn và Raikou xấu đi nên cũng nhắm một mắt mở một mắt để Hideyoshi mấy lần chạy thoát.
Nếu không thì Hideyoshi có 10 cái mạng cũng không chạy ra được thành Heian.
Lúc này...
Bọn người trước đó vừa giương cung bạt kiếm thì hiện tại lại ngồi cùng nhau nói trò chuyện, bầu không khí cũng có chút vui vẻ, Ruri cũng được nghe rất nhiều giai thoại của Hideyoshi lúc còn trẻ.
Mitsuri cũng biết được Ruri hiểu kiếm thuật nên cũng có ý muốn luận bàn với nàng, và Ruri cũng đồng ý.
Mà kết quả thì là Ruri giành chiến thắng, đơn giản là mặc dù Mitsuri được xưng là thiên tài kiếm sĩ nhưng tuổi nàng lại nhỏ hơn Ruri gần 3 tuổi, thể chất còn chưa phát triển hoàn thiện chứ đừng nói tới kinh nghiệm chiến đấu.
Còn Ruri thì thường xuyên luyện tập với Gin cùng Hakumen nên kĩ năng thực chiến của nàng tuyệt nhiên không kém, cộng thêm thanh Hakutō Yasuri của nàng rất đặc biệt nên Mitsuri cũng không kịp chuẩn bị liền bại.
Sau đó bọn hắn ở lại dùng cơm cùng Gin đám người, rồi mới quay trở về doanh trại.
Lần này Raikou tiến về phía bắc và mất đi bảo đao cùng cánh tay trái tất nhiên sẽ gây ra một cơn địa chấn tại kinh thành, đơn giản là bởi vì hắn chính là thợ săn yêu quái mạnh nhất ở hiện tại a.
Và đương nhiên đấy là chuyện của mấy ngày sau.
Raikou cùng Mitsuri rời đi thì Gin bọn người cũng lâm vào yên tĩnh, tất cả trở lại như bình thường.
Bởi vì Raikou trước khi đi đã nói.
“Chúng ta sẽ không lại tới làm phiền các ngươi, các ngươi cứ yên tâm. Nhưng đó là khi các ngươi không làm hại người khác mà thôi.”
Mà lúc đó Raikou cũng biết, nếu Hideyoshi đã chấp nhận lấy Hakumen cùng Gin thì bọn hắn thật sự sẽ không gây chuyện, cho nên hắn mới nói chuyện một cách dễ dàng như vậy.
Mặc dù Gin đã gϊếŧ mấy trăm binh lính, nhưng cái kia có thể xem là tự vệ chính đáng nên hắn sẽ không bị truy cứu, với lại đối với Michinaga thì con số đó cũng chỉ là con số nhỏ, chỉ cần bồi thường cho gia đình một ít tiền là được.
Mạng người ở thời đại này là rẻ mạt như thế đấy.
Đặc biệt là Hakumen, nàng đã nổi tiếng với sự trung lập, chỉ cần không ai tới trước mặt nàng gây chuyện nàng cũng sẽ không gϊếŧ người.
Nên Raikou dường như sẽ không quan tâm bọn hắn.
Lúc này chỉ có Gin cùng Hakumen ở trong phòng khách.
Gin lên tiếng hỏi: “Nè, Hakumen, ngươi biết Shuten Douji không?”
“Hả? Sao ngươi biết cái tên này?”
Hakumen kinh ngạc hỏi, lúc nãy trong lúc nàng đi làm cơm cùng Ruri thì ở bên này Raikou cũng có nói với Gin việc thanh bảo đao của hắn chặt đầu một đại yêu quái tên là Shuten Douji, đây là tất cả vinh dự của hắn nên dù trao lại cho Gin hắn cũng không muốn đao của mình bị bạc đãi.
“À…thì theo Raikou lão đầu nói thì thanh đao này đã chặt lấy đầu của Shuten Douji, nên ta không biết Shuten Douji là loại yêu quái nào mà thôi.”
“Không thể nào! Tên kia rất mạnh a, xét về thực lực hắn còn mạnh hơn ta một chút thì làm sao bị hắn chém đầu được?”
Mặt Hakumen lập tức hiện lên vẻ không tin, tên bợm rượu kia vây mà lại bị gϊếŧ? Ngay cả Seimei quái thai kia, muốn gϊếŧ được hắn cũng rất khó a.
“Nó rất mạnh sao?”
Thấy biểu hiện của nàng, Gin càng thêm hiếu kì.
“Là rất mạnh, ít nhất là Muzan nếu dám đi tìm hắn gây sự thì cũng sẽ bị đánh! Mặc dù hắn cũng không thể gϊếŧ được Muzan nhưng đè xuống đất ma sát một chút vẫn được.”
Hakumen so sánh một hồi liền cho ra kết luận.
Theo nàng thấy Muzan mặc dù cũng cực kì mạnh, thế nhưng thủ đoạn tấn công của hắn quá đơn điệu, chỉ vung vẩy xúc tua cắt chém mà thôi, cái khiến hắn trở nên khó nhằn chỉ là cái thuộc tính bất tử kia mà thôi.
Mà Shuten Douji có thể sử dụng được yêu thuật a. Nó cũng không giống như nàng dùng chú thuật để chiến đấu. Mà trực tiếp sử dụng thủ đoạn của yêu quái để tấn công.
Yêu thuật giống như là bản mệnh thiên phú thuộc về độc nhất một loại yêu quái, giống loài càng đặc biệt thì yêu thuật càng mạnh mẽ.
Mà nàng Hakumen cũng sở hữu được yêu thuật, nhưng yêu thuật của nàng không có tác dụng trong chiến đấu, chỉ là mấy loại như mị hoặc, biến hình cùng ảo ảnh mà thôi, nhưng một khi sử dụng thì cho dù là kẻ mạnh đến mấy cũng không thể phân biệt thật giả. Trừ phi nàng tự mình lòi cái đuôi ra ngoài.
Cho nên nói chú thuật mới chiếm trọn phần lớn thực lực của nàng ở hiện tại.