Chương 39: Thiên thần cũng sẽ sa ngã

Dưới ánh trăng có hai bóng người đang tốc độ cao di chuyển.

“Hakumen tỷ, thật có tin tức của cha sao?”

Ruri vừa chạy vừa có chút thấp thỏm nhìn bên cạnh hỏi.

“Chỉ là một ít vụn vặt tin tức thôi, cũng không có thông tin chính xác. Hiện tại có lẽ ngài ấy vẫn còn đang lẫn trốn ở đâu đó đi.”

Hakumen ở một bên lạnh nhạt trả lời. Cũng không phải là nàng lạnh nhạt vô tình loại kia, mà là do nhân cách này nó là như thế.

Ruri mím mím môi, chẳng biết tại sao nàng có một dự cảm không tốt, cảm thấy trong lòng đột nhiên nặng trĩu.

Mà lúc này trong một bụi cây xa xa.

“Ngươi nhìn! là ả ngực to nhất kia. Ngươi đừng mà dại dột trêu chọc.”

Hai con quỷ từ trong bụi rậm nhô đầu ra, trong đó một con chỉ về phía Hakumen cùng Ruri nói.

“Tại sao a? Trông cũng không mạnh lắm, da dẻ thì hồng hào mùi vị chắc chắn rất ngon.”

Một tên khác thì nhô ra đầu lưỡi liếʍ lấy khoé môi.

Bốp!

Tên còn lại thấy bộ dáng của hắn liền giáng xuống một bạt tay.

“Ngươi cái thằng ngu này, ngươi mới tới đây nên không biết được sự khủng bố. Ngươi biết tại sao chúng ta không dám đi xa hơn về phía bắc không?”

“Đại ca, ngươi làm ta cắn đứt lưỡi rồi…Nhưng mà tại sao?”

Con quỷ bị đánh một tay bịch lại cái miệng đang đổ máu, trách móc một tiếng rồi lại hỏi.

“Hừ! Chỗ kia có một gã rất khủng bố, tên nào tiến vào tên đó chết, nên chúng ta ở khu vực này đều đem nơi đó phân làm cấm địa. Ngươi muốn giữ cái mạng thì đừng dại dột tiến vào.”

Tên đại ca hừ lạnh, dạy bảo lấy tên ngu si mới tới này.

“Nhưng có liên quan gì tới ả nữ nhân ngực to kia đâu.”

Tên còn lại có chút không phục nói.

Bốp!

“Thằng ngu, nữ nhân kia cũng đủ để gϊếŧ ngươi, vả lại ả ta có tên kia làm hậu thuẫn, chúng ta trêu chọc không nổi.”

Tên đại ca chỉ hận rèn sắt không thành thép vả cho tên này một cái, nói.

“A? Ả tóc cam kia đang nhìn chúng ta sao?”

Đang lúc tên đàn em vò đầu ngước lên nhìn liền hô to.

“Hả?”

Tên đại ca ngẩng đầu lên nhìn, hắn liền thấy nữ nhân mặc bộ Kimono màu xanh xẻ cao, hở đùi kia đang nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn rùng mình một cái, thân thể cứng ngắc quay đầu nhìn về tên đàn em.

“Chúng ta…hay là chạy thôi!”

Nói xong liền dứt khoát quay người liền chạy bỏ lại tên đàn em còn ngơ ngác tại chỗ.

“Aaa, đại ca chờ ta với!!!”

Trở lại Ruri bên này.

“Hakumen tỷ, ngươi nhìn đi đâu vậy?”

“Không có gì, ta chỉ là chú ý quan sát xung quanh một chút mà thôi.”

Hakumen lắc đầu liền thu hồi tầm mắt.

Chỉ là lúc này nàng lại đột nhiên nàng ngừng lại.

“Làm sao vậy?”

Ruri thấy nàng đột ngột dừng lại liền hỏi.

Hakumen cũng không trả lời mà từ trong ngực lấy ra một lá bùa.

Bổng nhiên lá bùa đó liền bốc cháy, trong đó truyền ra âm thanh của Gin.

“Trở về đi! Ta đã tìm thấy hắn rồi!”

Nghe xong Hakumen liền nói với Ruri: “Chúng ta trở về thôi!”

— QUẢNG CÁO —

Ruri trong lòng sầu lo ngày càng nặng, nàng nặng nề gật đầu: “Ừm!”

Lúc trước kia Hakumen từng đưa cho Gin một lá bùa, kia là loại bùa truyền tin một chiều được nàng thiết kế vẽ lại, cho dù không có linh lực cũng có thể sử dụng.

Bằng cách nàng truyền vào trong đó một lượng nhỏ linh lực rồi phong ấn chúng lại, chỉ cần xé ra lá bùa là nó sẽ từ động kích hoạt, sau đó chỉ cần đứng trước lá bùa nói những thông tin muốn truyền đi mà thôi.

Nhưng nếu muốn ngược lại thì rất khó, bởi vì nếu không sử dụng được linh lực thì không thể kích hoạt được lá bùa nhận tin cũng như không nhận biết được khi nào có truyền tin tới.



Hakumen bế lấy Ruri trải quả gần một giờ tốc độ cao đi đường.

Cuối cùng đã về đến nhà.

Tiến vào trong phòng của Hideyoshi, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì Ruri hai chân liền đứng không vững, ngã quỵ xuống.

Cũng may có Hakumen đứng kế bên ôm lấy nàng.

Gin hắn đã về được một lúc, cũng đã thay y phục khác cho thi thể.

“Trước khi ta đến thì hắn đã gục xuống tắt thở, cũng may là đến kịp lúc nếu không liền thi thể của hắn, chúng ta cũng không tìm được.”

Gin đứng một bên nói.



“Mặc dù đã mất đi, nhưng có vẻ hắn đã báo thù thành công, trước khi chết đã mỉm cười đạt được tâm nguyện đâu.”

Hakumen vẫn đứng đó ôm lấy dáng vẻ đau khổ của Ruri, vuốt ve an ủi lấy nàng: “Ngươi nghe hắn nói rồi đấy, ngài ấy đã đạt thành nguyện vọng và ra đi không một chút hối tiếc! Ngươi…phải mừng cho ngài ấy mới phải.”

Thấy người an ủi Hakumen cuối cùng cũng không kiềm giữ được nước mắt, Gin thở dài một cái rồi đi ra ngoài, để cho hai nữ nhân ở đó yên tĩnh: “Aizz!!!”

“Hôm nay trăng thật đẹp.”

Gin ngồi ở trước cửa phòng khách, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời.

Hắn dường như có thể thấy được hai người một nam, một nữ cùng dắt tay đối với bọn hắn cười vẩy tay chào tạm biệt.

“Đây là thời khắc đau thương mới sinh ra tưởng tượng sao.”

Hắn gục xuống, mái tóc màu trắng che đi vẻ mặt của hắn.

Khiến cho không một ai biết được biểu lộ của hắn lúc này.

“Cảm giác này thật không tốt thụ a.”

Trải qua một hồi lâu, hai người Hakumen cùng Ruri cũng không còn khóc nữa.

Dù sao các nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần từ trước rồi, với lại hắn cũng đã đạt thành tâm nguyện, cũng không có lý do gì để các nàng phải đau buồn cả, ngược lại nên vui cho hắn mới phải.

Cả ba người bọn hắn chuẩn bị chôn cất thi thể của Hideyoshi bên cạnh ngôi mộ của mẹ của Ruri.

Cuối cùng thì bọn hắn cũng hoàn tất an táng, những đồ đạc, vật dụng, những thanh bảo đao gắn bó với cuộc đời Hideyoshi cũng được chôn cất.

Lúc đi báo thù Hideyoshi vắt lên người hai thanh đao, mặc dù hắn chỉ sử dụng một thanh mà thôi.

Thế nhưng trước khi chết hắn lại không cầm lấy thanh tuyệt đại bảo đao mà hắn nhận được từ sát quỷ đội, mà lại nắm chặt lấy một thanh đao màu trắng bề ngoài lộ ra vẻ cũ kĩ.

Ít có một ai biết thanh đao cũ kĩ kia chính là quà tặng của một người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.

Đến giây phút nằm yên tĩnh dưới lòng đất, hắn vẫn nắm chặt lấy thanh đao kia và ôm vào trong ngực.

Bởi vì thanh đao đó là do Akiko tặng hắn, cũng được hắn đặt với cái tên là…

…Akiko!!!



Sau khi án táng xong.

Gin nhìn Ruri rồi nói: “Hôm nay ngươi cùng Hakumen ở cùng nhau đi.”

Hắn nói xong liền quay người rời đi.

“Ngươi đi đâu?”

Ruri liền hỏi lấy hắn.

“Ngươi yên tâm! Ta chỉ đi hóng gió một chút mà thôi.”

Bóng lưng của hắn dần dần biến mất dưới ánh trăng.

— QUẢNG CÁO —

“Hắn sẽ không làm gì ngu ngốc đâu! Ngươi không cần lo lắng!”

Hakumen đứng bên cạnh nói. Theo nàng nghĩ tên kia hẳn là đi tìm thứ gì để phát tiết đi, dù sao hắn coi trọng nhất là lời hứa, hắn đã hứa với Hideyoshi là sẽ không nhúng tay vào chuyện này, thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.

“Ừm, Hakumen tỷ!”

“Được rồi chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

Hai người cùng nhau trở về phòng.

“A, ta phải đi lấy đệm cùng chăn.”

Ruri đột nhiên thốt lên.

“Để ta đi lấy cho. Ngươi để ở đâu?”

Đang dự định đóng cửa Hakumen chợt nghe Ruri thốt lên, liền nói.

“Bên cạnh phòng của ta, còn một bộ chăn đệm lúc trước ta dùng.”

“Được rồi, ngươi chờ một chút.”

Hakumen liền đi qua phòng kế bên, bắt đầu tìm kiếm.

Khi kéo ra mở ngăn tủ kéo.

“Hả? Đây là?”

Nàng liền phát hiện có hai quyển sách được cất giấu ở trong đó.

Vừa nhìn nàng liền bị thu hút bởi tên của sách, thế là nàng hiếu kì mở ra nhìn.



“Hakumen tỷ, làm sao đi lâu như vậy a?”

Ruri ngồi quỳ trên đệm ngủ của Hakumen chờ đợi, nhưng thấy nàng đi lâu như vậy liền thầm nghĩ, nàng đang dự tính đi qua nhìn xem thì Hakumen bước vào kéo lấy cửa phòng lại.

“Hả? Chăn đệm đâu rồi, ngươi tìm không thấy sao, Hakumen tỷ?”

Ruri nhìn lấy tay chân của nàng trống trơn liền hỏi.

“Chúng ta ngủ cùng một tấm đệm đi. Đệm của ngươi ta tìm không thấy.”

Hakumen mái tóc rũ xuống, từ từ tiến tới.

“Không có sao? Hay để ta đi tìm thử, chứ tấm đệm của ngươi khá nhỏ nằm lấy hai người sẽ rất khó chịu.”

Đang lúc Ruri định đứng lên thì một cái tay kéo lấy nàng ngã xuống ôm nàng vào trong lòng.

“Hơ…”



Ruri có chút bối rối, bất động trong vài giây.

“Hơ…Hakumen tỷ, ngươi làm sao vậy?”

Ruri cảm giác được tay của Hakumen đang ôm chặt lấy eo mình, môi của nàng chạm vào cổ khiến cho Ruri có chút ngứa.

“Ta cảm thấy một cảm giác rất lạ a, Ruri!”

Ruri cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nàng, khuôn mặt nàng dần dần hiện lên một đoá hồng vân.

“Không được đâu…Hakumen tỷ…chúng ta không thể làm như vậy…Nếu Gin biết thì phải làm sao?”

Giọng Ruri hơi chút run rẩy nói.

“Ta cảm thấy cơ thể mình không bị khống chế nữa rồi, Ruri!”

“Aaa, ngươi đừng liếʍ, ta ngứa a.”

Ruri thất thanh kêu lên.

Hakumen chuyển người áp Ruri nằm phía dưới.

Ruri nhắm lại hai mắt thì đột nhiên cảm thấy có nước rơi vào khuôn mặt mình, liền từ từ mở ra hai mắt đập vào mắt nàng là khuôn mặt của Hakumen đang không ngừng rơi nước mắt.

“Hideyoshi đại nhân, căn dặn ta không thể để cơ thể điều khiển lý trí, nhưng có lẽ ta làm không được rồi.”

Khi nghe nàng nhắc tới Hideyoshi, Ruri ánh mắt cũng bắt đầu rưng rưng, mặc dù bọn hắn biểu hiện ra mình rất kiên cường, nhưng trong thâm tâm, mất đi một người thân cận là cỡ nào đau khổ.

— QUẢNG CÁO —

Hai người bọn họ, một người mất đi cha ruột, người còn lại mất đi một người người thầy, một người cha. Thử hỏi có con tim nào mà không cảm giác được mất mác, buồn bã. Cho dù là yêu quái như Hakumen cũng cảm thấy đau buồn.

“Đã không thể kiềm chế thì tới đi, Hakumen tỷ!”

Tóc mai che lại khuôn mặt của Ruri, không ai có thể biết được nàng đang nghĩ gì, kể cả Hakumen người đang đè lên nàng cũng vậy. Sau một hồi im lặng, thì Ruri nhẹ nhàng nói với Hakumen.

Có lẽ nổi đau mất mác đã khiến cho trong lòng bọn hắn trở nên yếu đuối nhất.

Lúc đau thương nhất chính là lúc con người ít phòng bị nhất, những lúc thế này thiên thần cũng có thể sa ngã, thần linh cũng có thể rơi xuống chứ nói gì đến chỉ là một phàm nhân.

Trong lúc này bọn hắn chỉ muốn có một thứ gì đó để giải toả, để phát tiết, một con người cho dù khi đi ra bên ngoài có kiên cường đến đâu, có mạnh mẽ đến đâu, thì gia đình luôn là chỗ mềm mại trong lòng bọn họ.

Hai nữ nhân bắt đầu môi chạm môi, cuốn quýt lấy nhau.

Sau một hồi.

Hakumen buông ra Ruri, giữa hai người bọn họ bị liên kết với nhau bởi một sợi tuyến trong suốt.

Thế nhưng Ruri lại nhìn thấy Hakumen sững sờ, vẻ mặt bối rối không biết phải làm như thế nào, liền bật cười, nói.

“Biểu cảm của ngươi thật đáng yêu a, Hakumen Onee-san.”

Nói xong Ruri liền lật người, đè lên người của Hakumen.

“T-ta thật không có kinh nghiệm trong chuyện này.”

Hakumen đỏ mặt nói, nàng chính là người chủ động nhưng cuối cùng lại là người không biết phải làm gì tiếp theo, điều này khiến nàng cảm thấy thật xấu hổ.

Khi nàng đọc 2 quyển sách kia thì chỉ toàn miêu tả với đàn ông, mặc dù nàng có sẵn lý thuyết ở trong đầu, chính là nội dung của cuốn “Bách Hợp Hoa Khai” lúc trước, nhưng khi thực hành thì nàng thật không biết phải bắt đầu như thế nào.

“Hoá ra Hakumen Onee-san lúc xấu hổ lại đáng yêu như vậy. Vậy thì để ta làm đi.”

Ruri liền nhẹ nhàng từ tốn tháo ra y phục của nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

“Thân hình của onee-san thật đẹp a.”

“Ngươi làm sao lại nói những lời xấu hổ như vậy a?”

Hakumen vẻ mặt đỏ bừng nói, hiện tại cũng không biết nàng đang ở trong nhân cách nào, chỉ biết là không phải nhân cách S run biếи ŧɦái kia.

Những lời nói xấu hổ kia chính là Gin hay nói khi ở cùng Ruri, khiến cho Ruri vô tình bị lây nhiễm.

“Làm sao? Ngươi không thích rồi?”

Ruri vuốt lấy khuôn mặt nàng nói.

Sau đó liền nhẹ nhàng cúi người xuống, mục tiêu của nàng chính là dãy núi Himalaya cao chót vót kia.

“Ưm…”

Không khí gian phòng bắt đầu trở nên nóng bỏng. Tiếng hô hấp dồn dập của hai nữ nhân từ từ hoà quyện vào nhau.



Lúc này đang ở trên một đỉnh núi.

Gin cũng không biết tóc của hắn đang từ từ biến thành màu xanh.

Lại càng không biết, mảng thảo nguyên kia chính là do một nữ nhân cấy lên cho hắn, mà nữ nhân kia lại là một người có quan hệ mập mờ với hắn nữa.

Đợi lúc biết thì không biết vẻ mặt hắn sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn vẻ mộng bức là không thể tránh khỏi.

Thời buổi hiện nay không thể chỉ phòng bị nam nhân, mà còn phải phòng bị lấy nữ nhân a.

“A, cái tên điên này tại sao lại tới đây?”

Bây giờ ở trước mặt hắn là hai còn quỷ đang co lại một đoàn, hoảng sợ nói.

Hai tên này chính là hai tên lúc trước gặp phải Hakumen cùng Ruri.

“Hừ! Hôm nay tâm trạng ta không được tốt, các ngươi gặp ta coi như là các ngươi không may đi.”

Gin bước lên một bước nói.

“Kyaaa, đừng mà…!”

Đêm nay là một đêm thật dài…