Chương 20: Quân đoàn diệt quỷ

Khoảng cách núi Fukushima 200 dặm về phía đông bắc.

Sau bảy ngày vừa đi vừa nghỉ ngơi trị thương, 6 người Takara cuối cùng trở về đến tổng bộ.

Lúc này trong một sơn mạch nào đó, có một trang viên được xây dựng dưới chân núi, mà xung quanh được bao phủ bởi từng cây hoa tử đằng.

Takara bọn người đang quỳ một chân trước mặt một thiếu niên độ tuổi khoảng 13-14. Thiếu niên dáng người gầy yếu, làn da trắng bệch, mái tóc màu đen dài được búi cao sau đầu. Trên người thiếu niên mặt một bộ đồ quý tộc thời Heian màu trắng.

Takara cúi đầu: “Chuyện chính là như vậy, thưa Oyakata đại nhân!”

Thiếu niên nghe lời kể lại của bọn hắn cũng lâm vào trầm tư, đôi mắt của hắn loé lên sợi trí tuệ tinh quang. Hắn nhẹ giọng nói: “Chuyện này ta đã biết, chuyện sau đó ta sẽ sắp xếp, các ngươi trở về dưỡng thương đi!”

Mọi người đồng thanh hô lên: “Vâng!”

Tất cả mọi người đều đã lui ra nhưng Keiko vẫn còn quỳ tại chỗ.

“Có chuyện gì sao, Keiko?”

Keiko cúi đầu nói: “Ta có chuyện muốn báo cáo riêng với ngài, Oyakata đại nhân!”

Thiếu niên nhìn chăm chú vào nàng một lúc rồi nói: “Ngươi đi theo ta.”

Trong một căn phòng.

Thiếu niên mở miệng: “Ngươi có chuyện gì muốn nói riêng với ta?”

Keiko đáp: “Là chuyện về con quỷ kia! Những chuyện mà ngay cả Takara bọn hắn cũng không biết!”

Thiếu niên: “Ồ, vậy nói ta nghe xem!”

Keiko: “Trong lúc Takara bọn người ngất đi, ta có nghe được cuộc trò chuyện của con quỷ cùng Ruri tiểu thư! Bọn hắn có nhắc đến một kỹ thuật điều khiển hơi thở!”

Thiếu niên không hiểu hỏi: “Hơi thở?”

Keiko hít sâu một hơi nói: “Vâng, đó là một kỹ thuật có thể giúp con người có sức mạnh cũng tốc độ sánh vai với loài quỷ!”

Lời nói của Keiko khi lọt vào tai của thiếu niên như là sấm sét giữa trời quang, hắn lập tức đứng lên kích động nói: “Ngươi nói cái gì? Mau lập lại lần nữa?”

Keiko cũng kích động nói: “Một kỹ thuật hô hấp có thể giúp con người sánh ngang với loài quỷ, thưa Oyakata đại nhân!!!”

Thiếu niên kích động sắc mặt đỏ bừng: “Là sự thật?”

Keiko: “Là sự thật, ta đã đích thân trải nghiệm, Ruri tiểu thư có hình thể nhỏ hơn ta nhưng chỉ dùng một chiêu đã đánh ta bay ngược mấy mét, khi đó nàng còn không có dùng toàn lực.”

Kích động một hồi thiếu niên dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn nói: “Ngươi hãy thuật lại chi tiết tình huống lúc đó, đừng bỏ sót thứ gì.”

Qua hồi lâu.

Thiếu niên mỉm cười lẩm bẩm: “Ra là vậy, muốn có điều kiện sao.”

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Keiko, khuôn mặt hắn mỉm cười nói với nàng: “Ngươi làm rất tốt, quay về nghỉ ngơi đi, qua mấy ngày ta sẽ gọi ngươi.”

Keiko vừa rời đi không lâu thì một tiếng gõ cửa vang lên.

Một giọng nói của thiếu nữ truyền vào: “Huynh trưởng đại nhân, thần quan đại nhân đến tìm ngài!”

Thiếu niên nhẹ nói: “Làm phiền ngươi dẫn hắn vào đây, Nanae!”

Một lát sau, một vị ăn mặc y phục thần quan trung niên nhân theo sau một thiếu nữ tóc trắng đi vào.

Chỉ thấy hắn mang tính nghi thức chào hỏi một tiếng sau đó quỳ ngồi xuống.

— QUẢNG CÁO —

Thần quan nói: “Hachirou đại nhân, người đã lựa chọn xong, mong ngài định ra thời gian kết hôn, cần phải càng sớm càng tốt!”

Ubuyashiki Hachirou nói: “Nàng là ai?”

Thần quan: “Watanabe Umeko, nàng đã được bồi dưỡng tại đền thờ từ lúc nhỏ!”

Hachirou: “Nàng bao nhiêu tuổi?”

Thần quan: “16”

Hachirou: “Sắp xếp thời gian, ta muốn gặp nàng ta.”

Thần quan: “Vâng!”

Thần quan lui ra ngoài, Hachirou quay sang nhìn em gái song sinh của mình nói: “Nanae, ngươi cùng ta đi gặp Toshirou tiền bối.”

“Vâng”



Hachirou đột nhiên nói: “Mà, ngươi lấy giúp ta bộ y phục khác thoải mái một chút.”

“Vâng”



Tại một căn nhà nhỏ nằm ở trên ngọn núi nào đó.

Một người đàn ông trung niên độ tuổi tầm 60 mở cửa bước ra.

“Oyakata đại nhân, ngài đến đây làm gì?”

Hachirou: “Ta có chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi!”

Trong nhà, hai người ngồi đối diện.

Hachirou mở lời: “Ta muốn mời ngươi xuất thủ một lần nữa! Một lần cuối cùng, Toshirou tiền bối!”

Toshirou không do dự liền lắc đầu từ chối: “Ngài cũng đã biết ta đã về hưu, ta cũng không muốn xuất thủ một lần nào nữa.”

Hachirou trầm mặc: “Chỉ lần này thôi Toshirou, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến trận chiến giữa người và quỷ, nếu thành công cán cân sẽ không còn nghiêng tuyệt đối về phía loài quỷ nữa, loài người cũng có thể chống lại loài quỷ.”

“Cho nên ta cầu xin ngươi Toshirou, xin hãy xuất thủ một lần, hiện tại ngoài ngươi ra ta không thể nghĩ ra được người nào có thể hiểu rõ về Nhật Luân Đao sâu đến trình độ như thế!”

Nói xong hắn đối với Toshirou dập đầu một cái thật mạnh.

Toshirou cũng giật mình vội vàng đỡ lấy hắn: “Oyakata đại nhân, ngài sao có thể làm như vậy? Ngài mau ngồi dậy a!”

Hachirou chính mình dập đầu cũng có chút choáng váng, dù sao thể chất của hắn rất yếu ớt, liền dễ dàng bị Toshirou lôi kéo ngồi dậy.

Toshirou thở dài: “Ngài cần gì phải làm như thế! Ta chỉ là một ông lão về hưu mà thôi!”

Hachirou nhẹ nhàng nói: “Mới không phải đâu Toshirou, ngươi chính là truyền nhân của người kia, kế thừa kỹ thuật rèn đúc Nhật Luân Đao của hắn, chỉ có ngươi mạch này mới có thể rèn ra những thanh Nhật Luân Đao tốt nhất!”

Toshirou suy nghĩ một lúc lại nói: “Ngài nói chuyện này ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa người và quỷ là như thế nào?”

Một lúc sau.

Toshirou: “Ra là vậy!”

Hachirou: “Theo như lời Keiko thì con quỷ kia thu thập rất nhiều Nhật Luân Đao, nên ta suy đoán điều kiện của hắn rất có thể là một thanh Nhật Luân Đao cho chính hắn!”

Toshirou do dự nói: “Chỗ ta hiện tại đã không có nguyên liệu, ta đã mang chúng tặng cho làng thợ rèn hết rồi.”— QUẢNG CÁO —

Hachirou cười nói: “Nếu ngươi đồng ý xuất thủ, tất nhiên sẽ không để ngươi phải lo lắng về nguyên liệu.”

Toshirou gật đầu nói: “Vậy được rồi, nếu tên kia thật sự cần Nhật Luân Đao như ngài nói, vậy thì ta sẽ xuất thủ một lần cuối cùng, coi như là vì sát quỷ đội!”

Hachirou cúi người bái hắn một cái: “Lần này thật sự cảm tạ ngươi, Toshirou tiền bối!”

Toshirou cười cười đỡ dậy hắn: “Ngươi lại như thế rồi, Oyakata đại nhân!”

Trở về từ nhà của Toshirou, Hachirou phân phó cho em gái mình: “Nanae, nhờ ngươi mang theo một số người đi đến chỗ kia, mang hai khối tinh thiệt đó về đây!”

Nanae gương mặt lần đầu có sự thay đổi, nàng không hiểu hỏi: “Hai khối kia thế nhưng là tổ tiên giữ lại cho kiếm sĩ mạnh nhất sử dụng. Ngài thật sự muốn lấy ra?”

Hachirou: “Làm theo lời ta là được, Nanae!”



Ba ngày sau đó, thần quan trở lại và đi theo đằng sau hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc đen dài được búi lên sau đầu, người mặc một bộ kimono hoạ tiết hình bông hoa.

Trong căn phòng, không gian yên tĩnh, Hachirou cùng Umeko ngồi đối diện nhau, đang lúc Hachirou định mở miệng phá giải không khí yên lặng thì Umeko bổng nhiên nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, tất cả đều là ta nguyện ý!”

Mặc dù hắn trưởng thành sớm, nhưng lúc nghe được những lời này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác như tiểu tâm tư bị nhìn thấu.

Khục!

Hắn ho nhẹ một tiếng che đi vẻ xấu hổ trên mặt, nói: “Nếu như ngươi đã nguyện ý, thì chúng ta cần nhanh chóng tổ chức nghi lễ!”

Umeko nhẹ gật đầu: “Ừm”

Sau đó bảy ngày.

Nhà Ubuyashiki tấp nập chuẩn bị hôn lễ cho hai người, hôn lễ chỉ có người nhà Ubuyashiki cùng một số những kiếm sĩ được cho là mạnh mẽ trong sát quỷ đội tham dự. Trong đó có Keiko đám người.

Lúc này vợ chồng Hachirou ngồi đối diện Keiko, Hachirou nói: “Keiko, ta cần ngươi dẫn đường đến vùng núi Fukushima.”

Keiko kinh ngạc: “Ngài muốn đi cùng sao?”

Hachirou: “Đúng vậy, ta muốn gặp hắn một lần!”



Keiko kiên quyết cự tuyệt: “Không được. Nơi đó rất nguy hiểm, Oyakata đại nhân! Chúng ta có thể mời bọn hắn đến đây mà?”

Hachirou lắc đầu mỉm cười nói: “Hắn sẽ không đến đây! Chúng ta đã không tin loài quỷ thì quỷ cũng sẽ không tin vào con người. Nhưng mà bởi vì lần này có Ruri tiểu thư bên cạnh, cộng thêm kỹ thuật hơi thở kia quá quan trọng, nên lần này đáng giá ta cược một lần!”

Thấy nàng không tiếp tục nói, hắn coi như là nàng đã đồng ý.

Hachirou: “Được rồi, khi nào khởi hành ta sẽ thông báo ngươi, đi chuẩn bị đi!”

Keiko: “Vâng”

Sau khi Keiko lui ra.

Umeko bổng nhiên nói: “Chúng ta còn chưa sinh con! Ngươi đi như thế, nếu như có chuyện gì thì sao?”

Hachirou khoé miệng giật giật nói: “Cái kia…ta cũng không biết!”

Umeko bồi thêm một câu: “Nếu ngươi xảy ra chuyện thì sát quỷ đội sẽ không có người kế thừa!”

Hachirou sắc mặt hiện lên vẻ ngại ngùng nói: “Nếu không…chúng ta tranh thủ mấy ngày…”

Umeko cũng không nói cái gì, liền gật đầu đồng ý: “Đã như vậy, ngươi nhanh lên về phòng.”

— QUẢNG CÁO —

Lại qua thêm mấy ngày, Hachirou lần nữa gọi Keiko đến.

Keiko kinh ngạc hỏi: “Oyakata đại nhân, ngài là sinh bệnh sao? Sắc mặt ngài sao lại kém như vậy.”

Hachirou cười gượng đáp: “Ta không sao. Lần này gọi ngươi đến là muốn ngươi trước lên đường tìm đến hai người kia, ta cùng Takara bọn hắn sẽ theo sau.”

Keiko nghe thế cũng đành tuân lệnh, quay người rời đi.

Sau khi Keiko rời đi, Umeko cũng theo tới bưng nước pha trà cho hắn.

Hachirou nhìn nàng hồi lâu, không nhịn được liền hỏi: “Umeko, ta cứ thắc mắc ngươi làm sao biết được những thứ kia?”

Umeko: “Thứ gì?”

Hắn ho khan một tiếng đỏ mặt nói: “Chính là những tư thế xấu hổ kia ngươi từ đâu biết được, là người tại đền thờ dạy cho ngươi sao?”

Umeko cũng hiểu ra, nàng lắc đầu nói: “Đền thờ làm sao có thể dạy mấy thứ đó. Chỉ là trong một lần đi ra ngoài ta vô tình phát hiện một cuốn sách, lại nghĩ đến sau đó phải cưới ngươi và sinh con nên ta mua về.”

Hắn nghi hoặc hỏi: “Sách gì?”

Umeko thấy hắn cứ tò mò cũng đáp: “Để ta về phòng lấy!”

Một lúc sau, một cuốn sách đặt ở trước mặt Hachirou. Khi hắn nhìn thấy tên quyển sách, khoé miệng hắn triệt để co quắp, chỉ thấy mặt sách viết:

Tiểu lang quân muốn sinh em bé, ta phải làm sao?

Hachirou: “Là tên ác ôn nào lại đi bán sách này cho một thiếu nữ! Loại sách này không phải là cấm kỵ sao?”

Umeko nghiêng đầu hỏi: “Sách này bị cấm sao? Trong đền thờ không ai nói tới chuyện này, nên ta cũng không biết.”

Hachirou nhắc nhở: “Ta nói Umeko, lần sau ngươi đừng mua những cuốn sách như vậy.”

Umeko nói: “Ngươi cảm thấy nội dung sách không đúng sao?”

Hachirou ho khan một tiếng: “Cũng không phải! Nhưng chỉ là một quyển này, không được có lần sau, nghe không!”

Nàng nghe vậy cũng gật đầu, biểu hiện mình sẽ không mua nữa.

Hai người lời qua tiếng lại trò chuyện một hồi.

Umeko: “Cơ thể ngươi thấy khoẻ hơn chưa? Tối nay tiếp tục được không?”

Không biết tại sao hắn nghe những lời này cảm giác có chút là lạ, nhưng cũng cắn răng đáp: “Tất nhiên là được!”

Lại qua mấy ngày.

Hachirou nhìn trước mặt mình ba người Takara, Aki, Yuuki nói: “Chúng ta lên đường thôi!”

Đột nhiên Takara nói: “Ngài sắc mặt kém như vậy, ngài chờ một lúc chúng ta gọi người kéo xe tới.”

Hachirou cũng không từ chối, thú thật dạo gần đây hắn có chút quá sức, hai chân đi có chút không vững.

Umeko một bên nói: “Hay là ngươi nghỉ ngơi một ngày rồi xuất phát, mấy ngày qua ngươi đã cố gắng rất nhiều rồi.”

Hachirou đối nàng lắc đầu: “Ta không sao, Keiko đã rời đi từ mấy ngày trước, cũng không nên để bọn hắn chờ đợi quá lâu.”

Nói với Umeko xong hắn quay đầu nhìn phía dưới: “Chúng ta đi thôi!”