Chương 179: Mãi mãi chờ đợi

“A, Shinobu-san, Mitsuri-san, cả Kanae-san nữa, mọi người đều tới a.”

Viêm Trụ Rengoku Kyoujurou đang đi cùng Thuỷ Trụ Tomioka Giyuu trên hành lang, thì đột nhiên thấy mấy bóng người quen thuộc từ đằng xa đi tới, liền vội vàng lên tiếng chào hỏi.

“Rengoku-san cùng Tomioka a, xem ra thương thế của các ngươi đã hoàn toàn khỏi hẳn nha. Những người khác đâu rồi?”

Shinobu nhìn thấy hai chiến hữu của mình mang theo vẻ mặt tươi cười đi tới, cũng là mỉm cười đáp.

Thật ra trong đó cũng chỉ có một mình Rengoku cười mà thôi.

“Bọn hắn hiện tại hẳn đang ở trong phòng của Oyakata-sama a, chúng ta cũng đang đi qua đó. Ba người các ngươi không định qua sao? Đúng rồi, Gin tiên sinh có tới không? Từ hôm đó đến giờ chúng ta chưa từng gặp lại hắn.”

Kyoujurou đáp lời xong, thấy các nàng đi hướng ngược lại, liền thắc mắc hỏi.

“Chúng ta tính đi gặp Nezuko, nhưng đã như vậy thì chúng ta cùng đi qua đi. Về phần Gin thì hắn hiện tại đang bận, không thể đến được.”

Kanae nhìn thấy Shinobu cùng Mitsuri trở nên trầm mặc không đáp, liền vội vàng thay thế trả lời.

“Ra vậy, đã như vậy chúng ta cùng qua đó đi.”

Oyakata thư phòng.

“Ta rất biết ơn về những cống hiến không màng đến tính mạng của mọi người vừa qua. Nếu trong tương lai có gặp khó khăn, tuyệt đối phải cho chúng ta biết, chúng ta sẽ dùng hết khả năng để hỗ trợ.”

Ubuyashiki Kiriya hướng về tất cả những người từng là trụ cột ở trước mắt, sâu kín cúi đầu, trịnh trọng nói.

Trận chiến vừa qua thật sự là quá khốc liệt, người chết rất nhiều.

Ngay cả người mạnh nhất là Nham Trụ cũng không thể tránh khỏi hi sinh, nên có thể thấy được, những người trước mắt này còn sống đến hiện tại là cỡ nào trân quý.

Bởi vì bọn hắn đáng được sống nhiều hơn thế.

Vì thế, tuổi nhỏ Kiriya rất kính trọng bọn họ, những vĩ nhân đã cứu lấy thế giới này khỏi lũ quỷ.

Danh tính cùng công tích của bọn hắn, sẽ vĩnh viễn được ghi khắc lại trong lịch sử của gia tộc Ubuyashiki.



“Nè, sau này mọi người dự tính như thế nào? Chúng ta cần thiết phải lưu lại liên lạc nha, dù sao cũng là sinh tử chiến hữu, hàng năm ít nhất phải gặp lại một lần a.”

Đi ra khỏi phòng, Mitsuri đột nhiên quay lại nhìn những đồng đội trước mắt hỏi lấy.

Ngay cả Shinobu cùng với Kanae cũng dùng ánh mắt đồng ý nhìn lấy bọn hắn, mong muốn có một câu trả lời.

Thế nhưng những người khác, chỉ là trầm mặc không nói, mỗi người đều lặng lẽ nhìn theo hướng khác.

Thậm chí Phong Trụ Sanemi còn bĩu môi tặc lưỡi một cái, dùng ánh mắt ghét bỏ làm bạn nhìn lấy Tomioka Giyuu.

Mà người sau thì là một mặt đần ra, ngó lơ hắn.

— QUẢNG CÁO —

Không một ai có ý muốn trả lời, ngoài trừ hai người…

Một người là Uzui Tengen: “Hắc, ta sẽ cùng những người vợ của mình tới Tokyo, mở một cửa hàng đá quý để sống qua ngày. Lúc đó nếu các người cảm thấy thiếu thốn về tiền bạc, có thể đem đá quý đến chỗ ta đổi tiền.”

Người còn lại chính là…

“Là chuyện này a, sắp tới ta sẽ cùng Giyuu ở cùng nhau tại nhà ta, Rengoku trang viện.”

Tomioka: “Này!”



“Về phần Shinazugawa thì cùng đệ đệ của mình trở về quê, mở cửa tiệm buôn bán bánh nếp đậu đỏ, và nuôi bọ cánh cứng.”

Sanemi: “Uy, ngươi làm sao biết được!?”

“Ta đã nghe trộm lúc ngươi cùng đệ đệ của mình nói chuyện.”

Sanemi: “Ngươi!!”

“Còn Iguro thì ở lại dinh thự để chăm sóc cho Muichirou, Muichirou hiện tại thương thế vẫn chưa có tiến triển tốt lắm.

Mà đó chỉ là do Iguro nói mà thôi, chứ thật ra ta biết trong thời gian dưỡng thương, hắn cùng với Ubuyashiki Kuina tiểu thư tình cảm rất tốt, tiểu thư đã tận tình chăm sóc khiến cho trái tim giá của Iguro động lòng a.”

Rẹt!

Âm thanh rút đao vang lên xèn xẹt.

Iguro Obanai lạnh giọng nói: “Ta không biết ngươi là người lắm chuyện như vậy đâu Rengoku-san? Rãnh rỗi sao không đi tôi luyện kiếm thuật của mình đi?”

“Hắc hắc, hiện tại kiếm thuật đã không có dùng a.”

Rengoku Kyoujurou cười khoái chí nói.

Lúc này, Shinobu cũng là mỉm cười chen miệng nói: “Xem ra mọi người đều đã có dự định riêng, thời gian kế tiếp xin mọi người giữ gìn sức khoẻ rồi. Lần sau gặp lại a.”

Nói xong, nàng cùng với Kanae và Mitsuri liền quay lưng lại rời đi, để lại một đám trụ cột trầm mặc đứng đó.

Đột nhiên, người luôn im lặng ít nói Tomioka Giyuu mở miệng nói một câu: “Kochou, mong ước của ngươi đã trở thành hiện thực sao? Người và quỷ cùng chung sống?”

Shinobu nghe vậy thì bước chân cũng dừng lại đáp: “Người và quỷ đích thật là có thể sống chung, Tomioka-san.”

“Như thế…vì sao ngươi lại có sự lựa chọn như vậy?”

“Đây là lựa chọn của riêng ta, ngươi sẽ không hiểu được đâu, Tomioka-san. Vì thế ta mới nói, sẽ không bao giờ có người thích ngươi a.”

Nói xong, ba người cũng là đi ra cửa, khuất mất lại một góc đường.

“Ngươi đâu cần phải nói nàng như thế nha. Dù sao cũng là Gin tiên sinh, nên sẽ không có chuyện gì đâu. Ài, ngươi chất vấn nàng như vậy, lỡ nàng giận thì làm sao?”

Rengoku nhẹ nâng trán nói. — QUẢNG CÁO —

“Ta chỉ là muốn nói, ước mơ của nàng thật là quá hoang đường mà thôi. Quỷ cùng người có lẽ sẽ có thể sống chung, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn.”

Tomioka Giyuu bình thản đáp lại, sau đó bản thân cũng hướng về một hướng khác đi tới.

“Mong là Kochou-san đám người sẽ không bị ảnh hưởng, nếu không thì lần sau gặp mặt sẽ là đao kiếm tương đối rồi.”

Rengoku lắc đầu cũng theo đó rời đi.

Những người còn lại cũng bắt đầu giải tán, mỗi người đều có ý nghĩ của mình.

Thời khắc này, Quân Đoàn Diệt Quỷ cũng đã chính thức giải tán.

Nhưng ý nguyện diệt quỷ cứu nhân vẫn là luôn khắc ấn trong tâm can của bọn hắn.

Bởi vì…

Bọn hắn chính là những Trụ Cột!



Một tuần sau.

“Tạm biệt mọi người, rất tiếc vì không thể giúp Ruri tỷ tỷ, cùng Mikasa tỷ tỷ.”



Tanjurou đám người đứng trước cửa một trang viện, hướng về phía Tamayo đám người cúi đầu chào tạm biệt.

“Xin lỗi các tỷ tỷ, ta không thể giúp gì được.”

Nhờ Yushirou mà đã hoá thành người Nezuko cũng là cúi đầu nói.

“Không sao, các ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều rồi. Còn bây giờ thì xin hãy giữ gìn sức khoẻ.”

Tamayo khẽ lắc đầu một cái rồi đáp.

“Vâng, tạm biệt mọi người.”

Nói xong, bộ ba Tanjirou cùng với Kanao, Nezuko, Aoi liền quay người rời đi.

Khi thấy bọn hắn đã biến mất tại đường lớn, Tamayo cũng thu lại nụ cười rồi cùng những người khác đi vào trong nhà.

“Mama”

Đúng lúc này, đột nhiên có một “cục bông” nhỏ từ bên trong chạy ra ôm lấy chân của Tamayo rồi kêu lên.

“Ngoan a, Ruri. Không được chạy loạn như vậy nha.”

Tamayo cúi người xuống bế lên nàng rồi nói.

— QUẢNG CÁO —

Những người khác cũng là bu lại, bộ dáng đối với nàng rất cưng chiều nhưng tại sâu trong ánh mắt lại một vẻ phức tạp.

Đoàn người đi vào bên trong, đẩy cửa tiến vào một gian nhà rộng lớn không có ánh sáng, âm u mà lại quỷ dị.

Ở trung tâm gian nhà kia, đặt lấy một toà bảo liên đăng đang hừng hực ánh lửa.

Ngọn lửa mang lấy màu tím đen rất quỷ dị cùng u lãnh.

Nhưng nó đối với các nàng lại chính là sự sống cùng hi vọng.

“Hắn nói mình sẽ trở lại…chúng ta cần phải kiên trì chờ đợi, 10 năm 100 năm 1000 năm cũng không thành vấn đề.”



Trong không gian thuỵ khí.

Thân ảnh thần bí từ thể xác của một người rút một quả cầu màu đen đang bập bùng tựa như là ánh lửa một dạng rực cháy.

Thể xác này chẳng phải là của ai khác, mà chính là Gin.

“Thể xác của ngươi quá yếu, cần phải tôi luyện lại, để tương lai khỏi phải đi đường vòng.”

“Lại nói, ngươi cũng nên hưởng thụ cuộc sống giống ta sau khi đến thế giới mới a, nếu không thì thật không quá công bằng đâu?”

Ánh mắt của người thần bí đột nhiên loé lên một tia sáng quái dị, tựa như đang nhớ lại một kí ức đã phủ bụi nào đó vậy.

“Được rồi, kế tiếp thì chính là thế giới kia. Thế nhưng trên đường đi vẫn là ghé qua một chỗ.”

“Lần trước ta đã bỏ lỡ nó, nên lần này ngươi cũng không được bỏ qua nữa. Đi thôi!”

Cầm trên tay quả cầu đen, hắn hướng về cái hòn đảo thần dị được chống đỡ bởi một cái lốc xoáy hắc khí khổng lồ ở trước mắt, rồi ném đi.

Hắc cầu dung nhập vào bên trong rồi biến mất không một tung tích.

“Quỷ Chi Phối a, một trợ lực không thể thiếu trong cuộc chiến tại tương lai.”